Trên thế gian không có mấy người đàn ông có diễm phúc được cùng lúc ôm hai chị em xinh như hoa, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện mà lại không thể chờ đợi, nhưng Hạ Tưởng không có khoái cảm hưởng thụ, hắn an ủi hai người vài câu, vội cởi áo cho Hoa Nhài Bạc khoác lên rồi đưa hai người xuống lầu.
Không ngờ vừa định đi, Quốc Hoa Thụy lại xông tới như một con chó dại, trong tay cầm một con dao điên cuồng định hướng tới Hạ Tưởng mà đâm, miệng còn hét:
– Mẹ nó, phản rồi phản rồi, dám đánh tao? Tao giết.
Quốc Hoa Thụy từ khi ra đời chưa từng chịu ức hiếp, càng chưa bao giờ bị kẻ khác đánh ngã, y say rượu cộng thêm sự tức giận sôi sục, bất chấp tất cả lao thẳng ra, quyết tâm đâm chết Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bên trái là Hoa Nhài Vàng, bên phải lại là Hoa Nhài Bạc, hắn ở giữa, tránh cũng không tránh được, chỉ đành nghiến răng đưa tay ra chắn, chặn con dao của y sang một bên.
Nhưng cánh tay vẫn bị thương do dao đâm vào, máu tươi lập tức chảy ra. Hơn nữa mũi dao trơn còn cứa sang cánh tay của Hoa Nhài Bạc. Cánh tay cô trắng nõn như tuyết, một vệt máu dần dần chảy ra, nhìn thấy ghê người.
Lúc này Hạ Tưởng đã tung ra một cước trúng vào bắp chân Quốc Hoa Thụy, trong cơn tức giận đã tăng thêm vài phần sức lực, đá Quốc Hoa Thụy bay ra xa ngoài 2 mét, Quốc Hoa Thụy kêu một tiếng bi thảm, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-9-full/
Có nhiều lúc, tạo thành hiểu lầm không vì sự phán đoán của một cá nhân có vấn đề, mà là do lập trường, mà là do sự khác biệt bởi khoảng cách xa gần, mà là do không có sự công bằng. Cảnh Hạ Tưởng một cước đá bay Quốc Hoa Thụy đã bị mấy người vừa lên chứng kiến, mà tình huống Quốc Hoa Thụy cầm dao bạt mạng xông lên thì chỉ có Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc thấy được.
Bởi vậy, mấy người vừa lên, trông thấy tình trạng bi thàm của Quốc Hoa Thụy lập tức hô lên một tiếng, người đứng phía trước đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa tay lên định tát hắn một phát.
Hạ Tưởng chẳng coi y ra gì, còn lâu mới để y đánh, hắn liền bước sang một bước, kết quả người đó chỉ đánh vào không khí, loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào xuống.
Người vừa đến khoảng hơn 50 tuổi, tóc nhuộm đen, nét mặt ngạo mạn, tức giận nhìn Hạ Tưởng. Nhìn nước da trắng của y giống như một phần tử trí thức, chỉ có điều ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo khiến người ta nhìn vào có phần không thoải mái, dường như ông ta có quyền lực rất lớn.
Trên thực tế những người thực sự có quyền lực lại luôn ôn hòa nhã nhặn.
Người vừa đến chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng, nói một cách vô cùng tức giận:
– Cậu hành hung người khác, còn đảo lộn quan hệ nam nữ, cậu là người của đơn vị nào, tôi sẽ phản ánh lại với lãnh đạo của cậu, đuổi cậu ra khỏi công chức.
Khẩu khí rất lớn, mang sự ngạo mạn như cả thiên hạ này đều do ông ta định đoạt.
Cùng lên với ông ta, còn có một người phụ nữ tuổi xấp xỉ, một thanh niên đang quắc mắt đứng nhìn. Người phụ nữ được chăm sóc rất tốt, trên người mặc bộ đồng phục rất đúng mực, đầu tóc chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng, dù đã hơn 50 tuổi, nhưng nhìn thoáng qua như không quá 40, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, chỉ có điều khóe mắt cụp xuống, lúc nhìn người khác mắt luôn híp lại, tạo cho người ta một cảm giác không thoải mái.
Cậu thanh niên vừa nhìn đã biết là con của hai người, 20 tuổi đầu, quần áo lụa là, đu đưa, cậu ta liếc Hạ Tưởng một cái, hừ một tiếng:
– Anh đen đủi rồi, thằng nhãi
Thật là một gia đình có quyền thế.
Hạ Tưởng không để ý đến lời chỉ trích của người vừa đến, đúng lúc Tiêu Ngũ, Dương Uy cùng Phó Tiên Tiên đều lên tầng, Hạ Tưởng liền để Tiêu Ngũ và Dương Uy hộ tống Hoa Nhài Vàng, Bạc xuống nhà. Không ngờ cậu thanh niên còn chặn ở cầu thang không chịu tránh ra, Tiêu Ngũ quay đầu nhìn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lạnh lùng nói:
– Không chịu tránh thì đánh.
Tiêu Ngũ tỏ vẻ hung dữ, dọa cho cậu thanh niên lập tức nhảy sang một bên, miệng còn mắng chửi không phục. Nhưng cũng chỉ là tốt mã giẻ cùi, còn ra vẻ ta đây, thật buồn cười.
Phó Tiên Tiên nhất định đòi ở lại, cô đứng bên Hạ Tưởng đầy khí thế, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giơ tay Hạ Tưởng lên:
– Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Mở to mắt chó của các ông ra, ai hành hung ai? Quốc Hoa Thụy cưỡng dâm không thành, còn cầm dao đả thương người khác, các ông còn ngậm máu phun người vu oan cho Hạ Tưởng, tôi đã từng thấy kẻ khác bao che chuyện xấu, nhưng chưa từng thấy ai bao che đến mất mặt như các ông.
Phó Tiên Tiên dưới nhà nhịn cơn giận, bây giờ lửa giận lại trào lên, nhất định đòi lại công bằng, đặc biệt khi cô nhìn thấy hai chị em mặt hoa dáng nguyệt vừa nhìn đã yêu, thì không thể kiềm chế lòng thương cảm dâng trào, cùng với đó là sự phẫn nộ vô cùng.
Càng vì vết thương trên tay Hạ Tưởng mà đau lòng, liền nghĩ tới cảnh Hạ Tưởng vì cô mà bị thương, trong lòng vừa đau vừa chua xót, liền bộc phát hết ra ngoài.
Lão già nổi giận, đã đến tuổi này còn chưa được học cách kiềm chế cơn giận, liền giống như lửa vừa châm đã bén, nổi cơn lôi đình định đưa tay lên tát Phó Tiên Tiên:
– Ở đâu đến con ranh không có giáo dục, miệng lưỡi thô tục, tôi thay cha mẹ dạy dỗ cô.
– Ông còn chưa có tư cách dạy dỗ cô ấy.
Hạ Tưởng thấy lão già không đáng kính trọng, lần thứ hai chưa hỏi rõ đầu đuôi đã định đánh người, cũng tức lên, đưa tay ra nắm chặt tay lão:
– Đã từng này tuổi, đừng có động một tí là nổi giận, cần biết quý trọng sức khỏe, người đã già, muốn được người trẻ tuổi kính trọng, trước tiên phải làm gương cho họ.
Ý châm biếm trong lời nói của Hạ Tưởng rất rõ, lão già càng giận lại chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng :
– Cậu, cậu, cậu là cái thá gì, mà dám dạy khôn tôi? Năm đó tôi lên chức Trưởng phòng, cậu còn đang học tiểu học, cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy hả?
Người phụ nữ và người thanh niên cùng lên ở một bên đỡ Quốc Hoa Thụy đang hôn mê dậy, đều đang trừng mắt nhìn Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên, nhất là người thanh niên vừa bị kinh sợ, rõ ràng là muốn tìm lại mặt mũi, ngạo mạn nói:
– Dám giành đàn bà với anh họ ta, thằng nhãi, mày chờ xem, một lát nữa không những chị em sinh đôi kia đều phải ở lại, mà tiểu yêu tinh ở bên cạnh mày cũng phải ở lại, để anh họ ta vui đùa.
– Anh bị ấm đầu hả, tên anh họ đầu gấu của anh, quỳ trước mặt tôi tôi còn chê y là tên xấu xí một cước đá bay, y dám đụng một ngón tay vào người tôi, có tin tôi thiến y luôn không
Phó Tiên Tiên hôm nay cũng không biết vì sao, lửa giận bừng bừng, vừa mở miệng đã chửi người:
– Hạ Tưởng đừng nhiều lời với bọn chúng, chúng ta đi, đợi sau này em tìm người đập tan căn phòng này, tránh để Quốc Hoa Thụy tiếp tục hại người.
Hại người không phải là căn phòng, mà là bản thân Quốc Hoa Thụy đúng không nào? Hạ Tưởng biết Phó Tiên Tiên có thể bị lửa giận che mắt, liền lắc đầu, không nói gì.
Sự việc hôm nay, không thể kết thúc như vậy.
Mặc dù Hoa Nhài Vàng, Bạc không chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng họ bị người khác cưỡng bức, cũng có liên quan đến việc Nga Ni Trần bị mất thế lực, nói cho cùng, cũng có nhân quả không thể chối bỏ với việc hắn tận hết sức lực đánh bại Nga Ni Trần. Hạ Tưởng không phải người đàn ông không có trách nhiệm, những thứ hắn nên gánh vác, hắn quyết không chối từ.
– Không thể đi, sự việc hôm nay, cần phải nói cho rõ
Vẻ mặt Hạ Tưởng u buồn, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ từ đầu đến giờ không nói câu nào, trực giác mách bảo hắn, người phụ nữ này không tầm thường.
– Muốn chạy, các cậu không chạy nổi đâu.
Lão già không có chút ý thức mình là một người lớn tuổi, động tác còn rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã nhảy tới trước cầu thang, giang rộng cánh tay chặn kín lối đi:
– Hôm nay không nói rõ ràng, không làm bọn ta vừa lòng, muốn đi, không có cửa.
Nếu lão già tóc tai bạc trắng, lão có lẽ còn có khí thế hơn người, đằng này đầu tóc lão nhuộm đen, vẻ mặt lại nhăn nhó, khiến lão không hề có chút thận trọng và phong độ mà một người già nên có, ngược lại còn toát ra vẻ nhớn nhác, khiến cho người ta thực không thể thực hiện nổi cách nghĩ kính già yêu trẻ.
– Đúng, tôi không đi nữa.
Phó Tiên Tiên quay người kéo lấy Hạ Tưởng ngồi xuống giường, còn ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, thản nhiên không kiêng nể gì, khí thế của tiểu ma nữ đã bộc phát, điêu ngoa bướng bỉnh khó lường:
– Thưa cụ, giận hại sức khỏe, đã từng này tuổi rồi, nếu giận đến mức nguy hiểm tính mạng thì không đáng đâu. Các cô cậu cũng vậy, không quản giáo tốt Quốc Hoa Thụy đã đành, còn thả y ra cắn người như chó dại, rồi sẽ có ngày bị người ta đánh tàn phế đó, nghĩ cũng đúng thôi, Quốc Hoa Thụy dù gì cũng có người chú có bản lĩnh và một người cha miễn cưỡng cũng coi là đần độn vừa vừa, y sao mà không có chút nào giống người? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào hang, khì… y đúng là chuột mặt người ngày ngày thích đào hang.
Lời cay độc, châm biếm mà lại không chừa đường thoát của Phó Tiên Tiên lập tức khiến vẻ mặt của lão già lúc xanh lúc trắng, lửa giận ngút trời:
– Câm miệng thối của cô lại, con ranh vô giáo dục, hôm nay tao nhất dịnh phải thay cha mẹ dạy dỗ cô.
Lão già xông lên phía trước, lại định ra tay đánh Phó Tiên Tiên…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |