Một địa điểm khác rất nổi danh ở thành phố Thiên Trạch đó chính là sơn trang Tiêu Hạ, là nơi mà hàng năm vương triều Mãn Thanh vẫn tới tiêu khiển trong những ngày hè, vì thế nên Thiên Trạch cũng có thời kỳ cực kỳ thịnh vượng. Sau đó, bởi vì các nguyên nhân lịch sử, nên thời kỳ thịnh vượng lúc trước kia chỉ còn lại một vườn hoa thật lớn của hoàng gia thời ấy. Có lẽ lúc trước thì sơn trang Tiêu Hạ là thánh địa của nơi nghỉ hè, là vùng có non sông tươi đẹp. Nhưng bây giờ thì khắp nơi trong đất nước đều có vườn cây, còn sơn trang Tiêu Hạ thì ngoại trừ từng là một hành cung của Hoàng đế thì ngoài ra không có thêm cái gì đặc sắc đáng để khoe ra nữa.
Hạ Tưởng cũng đã từng tới sơn trang Tiêu Hạ, nói thật nơi này chỉ lớn hơn công viên một chút mà thôi, thậm chí ngay cả so với công viên Rừng Rậm mới được xây dựng của thành phố Yến thì cũng không so được, càng không thể nói tới công viên nước được tỉ mỉ thiết kế bên bờ sông Hạ Mã.
Ngay cả nơi tràn đầy vương khí như Kim Lăng cũng đến lúc phải ảm đạm, huống chi một nơi vốn không có chút vương khí như thành phố Thiên Trạch, chỉ trông chờ vào một số vốn ban đầu là vườn cây của hoàng gia mà lặp lại việc đầu cơ, thì tài nguyên vô tận thì cũng có ngày dùng hết.
Hoặc nói cách khác là thành phố Thiên Trạch chỉ khai thác ở ngành tài nguyên du lịch, còn thật ra các cơ sở khác thì cực kỳ yếu kém.
Nói đi cũng phải nói lại, nguồn du lịch thảo nguyên của thành phố Thiên Trạch đang trên đà phát triển, hiện tại biểu hiện ra thì xem như là một loại du lịch cực kỳ đặc sắc, là đối thủ của thành phố Chương Trình, ngành du lịch này cũng đang cố gắng mở rộng thị trường để tranh giành lượng khách đến từ Bắc Kinh. So sánh với thảo nguyên thành phố Chương Trình thì thảo nguyên thành phố Thiên Trạch có chất lượng cây cỏ tốt hơn, cũng có địa hình bằng phẳng hơn. Trong thời gian gần đây cũng đã tranh giành được không ít khách từ chương trình du lịch thảo nguyên của thành phố Chương Trình.
Sau khi An Hưng Nghĩa báo cáo xong, một vài Phó thị trưởng khác cũng tranh thủ lên tiếng, mỗi người một câu dương mưu hiến kế nên hiện trạng và quá trình phát triển sau này của thành phố Thiên Trạch dần dần hiện ra, đương nhiên, cũng có không ít người mượn cơ hội để tỏ vẻ dựa vào Hạ Tưởng.
So với thành phố Lang thì lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy của thành phố Thiên Trạch có tuổi tác khá cao, do đó ý nghĩ càng có xu hướng bảo thủ. Trong số ủy viên thường vụ Thành ủy thì không có một phụ nữ nào, trong bộ máy của Ủy ban thật ra cũng có một người là Phó thị trưởng Trương Dư Giai. Trương Dư Giai năm nay 40 tuổi, từ trên cách ăn mặc quần áo mà nhìn ra thì thuộc dạng phụ nữ cực kỳ bảo thủ, mặt tròn, hơi béo và luôn vẻ tươi cười.
Sơ yếu lý lịch của một vài Phó thị trưởng khác thì Hạ Tưởng cũng đã đọc qua, trong lòng xem ra cũng đã đại khái hiểu rõ. Đương nhiên, đối với khuynh hướng chính trị của mọi người thì không vội được, điều này cực kỳ phức tạp, mà hôm nay thì cũng chỉ là ngày đầu tiên tới đây công tác, chỉ là một nốt nhạc nhỏ, ngày tháng còn rất dài.
Sau đó, Hạ Tưởng đi về văn phòng của mình, Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân Bành Vân Phong liền tủm tỉm cười gõ cửa bước vào:
– Thị trưởng Hạ, tôi đã vì ngài mà lựa chọn một số người có thể đảm nhiệm vị trí thư ký, mời ngài xem qua.
Bành Vân Phong 35 tuổi, là con người khá nghị lực, cách nói chuyện và làm việc khá lưu loát, ở trong nhóm Thành ủy của thành phố Thiên Trạch thì xem như là một người có tuổi khá trẻ. Bên trong Thành ủy Thiên Trạch thì không chỉ có các lãnh đạo chủ chốt trong Đảng và Chính quyền có tuổi tác khá lớn, mà ngay một số nhân viên công tác cũng có tuổi không nhỏ, điều này khiến cho Hạ Tưởng có cảm giác giống như đi vào trong một cơ quan vô cùng cổ xưa, ánh mắt chỉ thấy một khoảng không khí trầm lặng.
Phải nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng một chút thì mới tốt, không có tinh thần phấn chấn thì làm sao có thể triển khai tốt công tác được? Thành phố Thiên Trạch không cần ôm lại quá khứ lịch sử để ngủ ngon mà phải hướng về phí trước phải phát triển, phải khai thác các suy nghĩ mới và phải có sức sống.
Hạ Tưởng dùng tay chỉ vào ghế:
– Mời ngồi.
Bành Vân Phong không ngồi xuống mà tiếp tục đứng ở trước mặt Hạ Tưởng:
– Tôi không dám ngồi, sau khi ngài chọn xong tôi sẽ lập tức sắp xếp để các nhân viên về đúng chỗ của mình. Chậm trễ thì không được, công việc của ngài rất nhiều ạ.
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, liền cúi đầu xuống xem tài liệu. Mấy lần hắn tới nhậm chức đều không mang theo thư ký của chính mình, đây cũng là do có đủ các loại nguyên nhân. Bởi vậy, lúc này hắn quyết định sẽ chọn một thư ký tốt cho mình để về sau bồi dưỡng thành thành viên trong tổ chức của hắn.
Sau khi quan sát vài lần thì lập tức hắn liền có sự quyết đoán, một vài ứng cử viên này không phải là vấn đề tuổi tác quá lớn mà cái chính là không đáp ứng đủ điều kiện. Vì vậy Hạ Tưởng liền nhìn trúng Từ Tử Kỳ, bởi vì Từ Tử Kỳ có một sơ yếu lý lịch không giống như bình thường, còn có một câu viết khiến cho hắn cảm thấy rất hứng thú.
Thật ra mà nói thì cách thức ghi trên sơ yếu lý lịch rất cố định, ví dụ như năm nào công tác ở đâu, chức vụ gì, vân vân… thì cả nghìn bài như một, không có cái gì đáng để đọc cả.
Nhưng trong sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ lại còn có thêm dòng chữ rất sắc bén:
“Từ tháng 7 năm 1998 đến tháng 7 năm 2001 công tác tại tờ Tin tức hàng ngày Thiên Trạch, đảm nhiệm vị trí phóng viên, phụ trách nội dung cảnh thái bình giả tạo”.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, cũng không biết ai đã thẩm tra sơ yếu lý lịch mà không ngờ một câu văn như vậy của Từ Tử Kỳ đã vượt qua được cửa ải. Điều này khiến hắn một lần nữa nhận thấy người phụ trách nhân sự của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố không trách nhiệm lắm, đồng thời hắn cũng khâm phục Từ Tử Kỳ lớn mật, dám viết những lời như vậy trên sơ yếu lý lịch của mình. Nếu việc này bị một số người dụng tâm kín đáo mà phát hiện thì lớn nhỏ gì cũng xem như là một sự kiện chính trị.
Hơn nữa, nếu gặp phải một lãnh đạo thích so đo, thì một câu đủ để làm cho tiền đồ Từ Tử Kỳ hoàn toàn mất trắng.
Rất may là Từ Tử Kỳ gặp được Hạ Tưởng.
Từ Tử Kỳ là người thuộc phòng Thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, năm nay 33 tuổi, là Phó phòng, tốt nghiệp trường đại học Triết Giang ngành trung văn, đã công tác được năm năm ở Ủy ban nhân dân thành phố, không có điểm sáng gì nhưng cũng không có bất luận một điểm nào xấu.
Hạ Tưởng liền điểm danh:
– Cứ chọn Từ Tử Kỳ.
Bành Vân Phong cũng không nói nhiều, gật đầu rồi nói:
– Vâng, để tôi gọi anh ta tới đây, ngài đợi một chút.
Y vừa mới đi được hai bước thì lại đứng lại:
– Thị trưởng Hạ, gạch trong sân của chúng ta không ra hình thù gì nữa, mà khoảng hai ngày nữa chắc chắn sẽ có lãnh đạo tỉnh đến. Tôi mới rồi vừa tổ chức một cuộc vận động, tổ chức người của văn phòng Ủy ban nhân dân vào lúc tan tầm sẽ tiến hành dọn dẹp một chút, nếu chẳng may có lãnh đạo tỉnh nào chê trách thì cũng không phải là lỗi của thành phố Thiên Trạch chúng ta.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Bành Vân Phong một cái đầy thâm ý, nghĩ thầm rằng với tính cẩn thận như thế của Bành Vân Phong, ngay cả việc làm phẳng nơi sân bãi cũng có thể âm thầm làm tốt, thì lỗ hổng trên sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ làm sao y lại nhìn không ra?
Hai chuyện, một việc thể hiện công khai ra bên ngoài đó chính là mượn danh nghĩa lãnh đạo tỉnh để thể hiện thiện ý của y với Hạ Tưởng, bởi vì bữa tiệc chào mừng hôm qua thì hắn thử nhắc tới việc này lại bị Hứa Phàm Hoa nhẹ nhàng nhấc qua đặt một bên, hiện tại thì Chánh Văn phòng ra mặt dẫn người san cho san bằng, tin rằng cũng không có ai nói thêm điều gì nhưng điều này gián tiếp biểu lộ lập trường của Bành Vân Phong.
Một việc khác là cố ý để lại trong bóng tối, lấy một sơ yếu lý lịch có lỗ hổng để đề cử ứng cử viên cho hắn.
Bành Vân Phong có chút thú vị, thủ pháp vận dụng trong quan trường cũng rất thành thạo. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không tỏ ra nhiều sự thân thiện, chỉ có điều khẽ gật đầu mà không nói tiếp điều gì.
Không nói tiếp điều gì chính là ý tứ tỏ vẻ cam chịu, Bành Vân Phong liền cung kính đẩy cửa đi ra ngoài.
Việc kiến thiết kinh tế thì đặc biệt nặng nề, nhưng nếu dùng người không đúng thì đừng nói là muốn làm ra thành tích mà không chừng còn có thể gây ra sự phá hoại. Có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng không phải bị hủy sự nghiệp của mình ở trong tay của người nhà mà là bị chính thư ký và những nhân viên dưới tay làm cho thân bại danh liệt. Hạ Tưởng lúc này đến thành phố Thiên Trạch là không phải để đấu tranh, để phân chia với Trần Khiết Văn. Điểm khác biệt với thành phố Lang chính là hiện tại hắn đã là Thị trưởng của một thành phố, chân chính là nhân vật số một nắm quyền lực to lớn trong Ủy ban nhân dân thành phố, có quyền quyết định và quyền đánh nhịp. Chỉ cần bàn tay của Trần Khiết Văn không quá dài, không làm loạn nhúng tay vào công việc của chính quyền thì hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Trần Khiết Văn để làm ra các việc thị phi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |