Một buổi chiều thứ Bảy hiếm hoi được nghỉ, Dương xách túi rác ra thang máy. Cửa vừa mở, cô suýt va phải một người đàn ông cao ráo đang bê thùng carton to đùng.
“Ối xin lỗi chị!”
Giọng ấm, trầm trầm, mang chút âm hưởng miền Trung nhẹ.
Dương ngẩng lên anh chừng 32 – 33 tuổi, tóc cắt ngắn, mặc áo thun xám, quần short, chân đi dép tổ ong, tay xăm một hình nhỏ ở cổ tay. Nụ cười rất hiền, mắt một mí cười híp lại.
“Không sao đâu anh.” Dương lùi lại nhường đường.
Anh đặt thùng xuống, chìa tay:
“Em mới dọn qua đúng không? Anh ở 1205, ngay cửa thoát hiểm bên kia hành lang. Tên Phong, Trần Nhật Phong.”
Dương ngập ngừng một chút rồi cũng bắt tay. Bàn tay anh ấm và chai sần, chắc làm nghề tay chân.
“Em Dương, phòng 1208 ạ.”
Phong cười tươi:
“Ủa cùng tầng luôn hả? Từ đó giờ anh toàn thấy em về khuya, tưởng ninja chứ. Hôm nay mới gặp mặt lần đầu.”
Dương cười gượng, cúi xuống buộc lại túi rác.
Phong như đọc được sự ngại ngần của cô, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Anh làm thợ sửa máy lạnh với tủ lạnh tự do, hay đi sớm về khuya giống em. Có gì hư điện nước cứ gọi anh, không lấy tiền hàng xóm đâu. À mà… tối nay anh nấu bún bò Huế, nhiều quá ăn không hết, em qua ăn chung cho vui nhà nha?”
Dương định từ chối theo thói quen, nhưng bụng lại réo ùng ục. Cô ngước lên, thấy ánh mắt Phong không có chút gì dò xét hay dâm đãng, chỉ đơn thuần là… thân thiện.
“Em… để em suy nghĩ tí.”
Phong gật đầu, xách thùng vào phòng mình:
“Cứ thoải mái, 7 giờ anh gõ cửa. Không ép đâu nha.”
7 giờ 15 tối, Dương đứng trước cửa 1205, mặc áo thun rộng với quần legging, tóc buộc đuôi gà thấp. Cô gõ nhẹ.
Phong mở cửa, mùi bún bò thơm lừng xộc ra. Anh cười toe:
“Vào đi ninja, sợ em không tới chứ!”
Bàn ăn nhỏ chỉ có hai tô bún bò nghi ngút khói, chén nước mắm ớt, đĩa rau sống, thêm dĩa chả cây nhà làm. Không rượu bia, không nhạc ồn ào, chỉ có tiếng quạt trần khe khẽ.
Hai người ăn mà nói chuyện lan man:
Phong kể anh quê Quảng Nam, vào Sài Gòn 8 năm, ở một mình, thích nấu ăn, hay nghe bolero. Dương chỉ kể ngắn gọn mình quê Bạc Liêu, làm kế toán, mới dọn đến.
Phong không hỏi sâu, chỉ cười:
“Sau này buồn cứ qua đây, anh nấu suốt. Ở một mình buồn lắm, anh hiểu mà.”
Ăn xong, Dương đòi rửa chén, Phong giành làm. Cô đứng nhìn anh rửa bát, tay áo xắn cao lộ hình xăm nhỏ: Một con hạc giấy.
“Xăm hồi nào vậy anh?”
“Hồi 18 tuổi, ngố lắm. Giờ muốn xóa mà lười.”
Dương bật cười, lần đầu tiên sau mấy tháng trời cô cười thoải mái đến vậy.
Trước khi về, Phong dúi cho cô một hộp cơm thừa:
“Mang về ăn sáng mai, đừng ăn mì gói hoài, không tốt đâu.”
Dương ôm hộp cơm về phòng, đóng cửa lại, ngồi bệt xuống sàn. Cô mở hộp ra, bên trong là tô bún bò còn nóng, kèm mẩu giấy nhỏ viết tay nguệch ngoạc:
‘Ninja 1208 ăn ngon, ngủ ngon nha.
Có gì cứ gõ cửa 1205, 24/24 luôn trực.
– Hạc giấy 1205’
Dương mỉm cười, lần đầu tiên cảm giác “an toàn” không phải là cánh cửa thép, mà là một tô bún bò Huế và một người hàng xóm chẳng đòi hỏi gì cả.
Cô nhắn một tin duy nhất vào đêm đó:
“Cảm ơn anh Phong. Mai em nấu cơm chiên, anh qua ăn nha.”
Gửi đi rồi, cô ôm gối ngủ, không cần kê ghế chặn cửa nữa.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Sau giông bão |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Đụ tập thể, Truyện bú lồn |
| Tình trạng | Update Phần 12 |
| Ngày cập nhật | 26/11/2025 23:48 (GMT+7) |