– Láo xược, tên Điền Bá Quang này lại dám vô lễ với bổn cung. Ta phải cho hắn nếm mùi thất bại mới được. Người đâu.
– Có nô tài?
– Cho người bao vây ba tầng trong, ba tầng ngoài nơi nay cho ta. Ngay cả ruồi cũng không được bay vào.
– Vâng.
Đám nô tài đóng cửa ra ngoài, một lúc sau, đã có mấy chục tên lính chạy tới, bọn chúng cung nỏ, phân công nau vay kín căn phòng của Vương phi để bảo vệ nàng. Vương phi rất hài lòng và trở về bàn rượu của riêng nàng. Ly rượu vừa đưa lên đến miệng thì một bàn t ay điểm vào huyệt đạo của nàng khiến nàng bất động. Đông Phương đièm tình ngồi đối diện với vị nương nương xinh đẹp:
– Lẽ nào Điền Bá Quang lại là một nữ nhân.
– Đương nhiên không phải. – Nàng với tay tóm lấy ly rượu tren tay nàng ta rồi một hơi uống cạn.
– Chẳng qua ta muốn nói cho nương nương biết, nơi này ta có thể đến thì Điền Bá Quang cũng có thể đến. Giá áo túi cơm của người chỉ có thể trang hoàng thôi.
– Láo xược, người đâu?
– Nương nương. Có muốn giữ sự trong sạch cho mình không? – Nghe thấy sự đe dọa, nàng ta quả nhiên im lặng.
– Biết sợ là tốt. Ta đến đây là để giúp người, ta sẽ giữ lại thể diện cho người. Nào bây giờ chúng ta sẽ đổi quần áo cho nhau….
Nửa đêm canh hai, các vệ sĩ dương cung sẵn ở bên ngoài cung thủ thế, tất cả đếu rất sẵn sàng. Nhưng từ trên trời, các phi tiêu liên tiếp được phóng ra, chính xác vô cùng. Tất cả đều găm vào huyệt đạo của bọn chúng, chỉ trong nháy mắt tất cả đã gục xuống chết giấc không kịp la lên một tiếng. Điền Bá Quang ung dung bước vào:
– Chỉ có mấy con rồi này, mà cũng muốn ngăn cản ta sao?
Hắn mở cửa bước vào trong phòng.
– Ngươi chính là Điền Bá Quang sao?
– Chính là tại hạ, đặc biệt đến để gặp nương nương. – Đông Phương trong bộ áo nương nương sang trọng và có trang điểm một chút nên Điền Bá Quang đã không nhận ra.
– Ta nói con ngươi ngươi đó, đúng là kẻ háo sắc gan lớn bằng trời. Nơi nào cũng dám đi.
– Gan nếu không lớn, làm sao có thể hái được hoa.
Nói đoạn hắn bước tới chiếc giường nàng đang ngồi, xoay người định ôm nàng thì Đông Phương đã xoay người đứng dậy né tránh khiến cho hắn bị bổ nhào xuống giường.
– Nếu ngươi có thể đụng được vào người ta, thì ta se ngoan ngoãn phục tùng ngươi. – Nói rồi nàng quay bước đi.
– Ha ha, nghe ra có vẻ rất kích thích. Mỹ nhân, chờ ta với.
Hắn đuổi theo nàng đến một căn phòng khác, rồi bất ngờ ôm trầm lấy nàng từ phía sau. Dương vậy hắn đã đội lên căng cứng và cọ cọ vào mông nàng, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu:
– Nương nương, ta bắt được nàng rồi. – Hắn xoay người nàng lại.
– Từ từ đã nào, sao ngươi vội vàng thế chứ?
– Sao lại không vội được chứ, nàng đẹp như tiên sa thế này, ai có thể cưỡng lại được. Lão hoàng đế đó thật có phước.
Điền Bá Quang say mê ngắm nhan sắc như tiên sa của Đông Phương. Đầu óc hắn bay giờ đã bụ bẫm. Mắt hắn nhắm nghiền hưởng thụ, chưa kịp mở mắt thì đã bị đôi môi mềm mại của nàng trám lấy. Được người đẹp chủ động tấn công, hắn sướng như mở cờ trong bụng. Trong cuộc đời ngắt hoa hái quả của hắn, chưa bao giờ có con mồi nào lại dễ dàng và chủ động thế này, hơn nữa lại là một người phụ nưữ với độ tuổi chín muồi cùng nhan sắc chim sa cá lặn càng làm cho hắn sướng rên. Bất ngờ, Điền Bá Quang nhấc bổng người Đông Phương lên, đặt nàng lên giường, người hắn đè lên thân hình mềm mại của nàng. Nằm dưới con người to lớn của hắn, Đông Phương thở hổn hển, khuôn mặt trắng xinh bây giờ đỏ hồng, nàng cũng không nghĩ mình lại bị kích thích dữ dội vậy. Không biết có phải là bị đè ép dưới sức nặng của một thân người đàn ông đang lên cơn dâm nứng hay là chính nàng cũng đang dập dồn mong đợi một cuộc truy hoan.
Điền Bá Quang lại đưa miệng hôn lên môi nàng. Nàng há miệng ra, lùa lưỡi mình vào miệng hắn, rồi hút lấy luỡi hắn mà bú mạnh. Điền Bá Quang cũng mút chặt lấy cái lưỡi ấm áp trong miệng, tận hưởng cái ẩm ướt, trơn tuột của cái lưỡi đó. Hắn buông tay nàng ra, lùa tay vào mớ tóc nàng, kéo đầu nàng tới sát mặt mình, đồng thời cũng dí mạnh môi mình lên môi nàng lùa lưỡi của hai người đi sâu vào miệng nhau.
Đông Phương vòng tay lên người hắn, một tay để lên sau gáy của mà kéo mặt hắn vào sát vào mặt mình, một tay ôm lấy lưng hắn mà xiết chặt lại. Như là nàng muốn hai thân thể nhập lại thành một vậy. Hai người tuy dính cứng vào nhau, nhưng chỉ có một bộ phận duy nhất của hai người là nằm trong cơ thể của nhau – đó là hai cái lưỡi. Lưỡi của người này nằm trong miệng của người kia. Họ bú mút, nút lưỡi của nhau mạnh bạo, loạn cuồng, say đắm.
Trong lúc hai người hôn nhau đắm đuối, Điền Bá Quang đưa tay kéo áo nàng ra, phơi bày một bộ ngực căng tròn, hấp dẫn. Hắn đặt tay lên gò vú trắng mịn đó mà xoa nhè nhẹ. Nàng ưỡn người lên, đón nhận những luồng xoa bóp, mơn trớn. Rồi miệng vẫn không rời nhau, lưỡi vẫn quyện vào nhau, hai người vội vã cởi quần áo cho nhau. Trong phút chốc, hai thân thể đã trần truồng, quấn quít, dính chặt nhất là hai cái miệng, nơi hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau.
Đông Phương vừa nút lưỡi Điền Bá Quang, vừa đưa bàn tay trắng muốt xuống nắm lấy con cu cứng ngắc của hắn mà đút vào âm hộ mình. Không chần chừ một giây nào nữa, Điền Bá Quang vận sức vào mông, nhấn mạnh một cái. Tức thì con cu sừng cứng đã đâm sâu tuốt vô cái lỗ lồn ướt đẫm, tới tận gốc. Con mắt đang nhắm nghiền của nàng tự dưng mở lớn ra, nàng há miệng kêu lên một tiếng:
– Ưm…hự…aa.. A.. A..
Hắn rút ra rồi lại đóng tiếp vào một cú nữa làm cho nàng bật ra một tiếng rên đầy nhục cảm:
– Ư… Ưm… Ôi… Za… A.. A. A…
Tiếng rên của nàng làm Điền Bá Quang càng nứng thêm. Hắn há miệng thật lớn, úp miệng lên miệng nàng rồi nút chặt lấy lưỡi nàng thêm nữa. Rồi ông ra sức dập nắc không ngừng, đâm vô thọc ra, kéo lên dập xuống, liên tu bất tận. Đông Phương cũng hưởng ứng vào cuộc làm tình việt dã. Nàng đưa tay ôm ghì lấy ngang lưng của hắn, hai chân thì giơ lên, cặp lấy mông của Điền Bá Quang mà khoá chặt lại, miệng rên rỉ liên hồi. Hai người, một người nằm trên, một người nằm dưới, hôn nhau, giao hoan với nhau trong một thời gian dài. Cứ như thế, chỉ một kiểu. Vừa ôm nhau nút lưỡi đê mê, vừa làm tình dồn dập. Với một tư thế làm tình đơn giản, họ đã giúp nhau đạt tới cơn say mê tuyệt đỉnh đó qua vành môi chóp lưỡi, qua đầu cu mép đùi của nhau.
Tới khi hai thân thể trần truồng đã ướt đẫm mồ hôi sau một hồi ôm hôn, dập nắc thì Điền Bá Quang kêu lên một tiếng. Hắn nút lưỡi nàng mạnh hơn rồi bắn tinh xối xả vào âm hộ nàng. Đông Phương cũng cứng người lên, cơn sướng khoái cực điểm xâm chiếm toàn cơ thể nàng. Nàng say mê bú mút lưỡi Điền Bá Quang, gần như quên mất cả việc chính của mình. Một lát sau hai người mới nhả lưỡi nhau ra. Nhưng họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau, không rời. Điền Bá Quang xoay người nằm ngửa mặt lên mà thở hổn hển. Mắt nhắm nghiền hưởng thụ cơn khoái lạc của mình. Rồi chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
Một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt làm Điền Bá Quang giật mình tỉnh giấc. Hắn mở mắt giáo giác nhìn quanh toan bật dậy thì tay chân hòa toàn không cử động được, thì ra hắn đã bị trói ở một gian phòng giống như kiểu cực hình tra tấn phạm nhân vậy trên người hoàn toàn không mặc quần áo, hai tay hai trân bị khóa, nằm ngửa lên trời. Trước mặt hắn vẫn là vị nương nương xinh như nguyệt vừa cho hắn lên cõi tiên:
– Nương nương, nàng làm gì vậy, đây là đâu, sao lại trói ta thế này, mau thả ta ra.
– Đây là Kính sự phòng, vừa rồi ngươi đã làm bẩn danh tiết của ta như vậy, nên bây giờ ta phải chém vài nhát, để ngươi làm thái giám bên cạnh ta, có như vậy ngươi sẽ không hại ai được nữa.
– Mỹ nhân, ta chỉ muốn vui vẻ với nàng một lúc, ta không muốn làm thái giám của nàng đâu. – Hắn giật bắn người nhưng vẫn cố gắng nịnh nọt.
– Vậy sao, không kịp nữa rồi. – Nàng ghì sát vào mặt hắn.
Điền Bá Quang vũng dậy phá khóa nhưng vô ích, hắn không sao thoát ra nổi. Hắn giật mình hét lên:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
– Ta hỏi ngươi, Nghi Lâm tiểu sư phụ của phái Hằng Sơn, ngươi có nhớ không?
Như hiểu ra vấn đề, Điền Bá Quang vội vàng phân minh:
– À, thì ra vậy, ta xin tuyên bố, ta chưa hề động đến chỗ đáng giá nhất của tiểu ni cô đó. Nếu ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào. Dù gì ta cũng bị ngươi bắt, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên, nhưng ta không muốn làm thái giám đâu. Dù gì…nàng cũng thử rồi, chẳng phải nếu ta làm thái giám thì sẽ rất lãng phí sao? Nàng nói có phải không? – Hắn vừa nói vừa hất hất con cặc chĩa lên như thách thức.
– Ha ha ha, tên dâm tặc này cũng khéo nịnh nọt ghê đó. Đúng là nếu để ngươi là thái giám sẽ rất lãng phí. Nhưng nếu không muốn làm thái giám thì người phải làm cho ta một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Lần đó ở Hồi Nhạn Lầu, Ngươi và Lệnh Hồ Xung đánh cược với nhau ngươi còn nhớ không?
– Đương nhiên ta nhớ. Nhưng ngươi muốn gì.
– Ta muốn ngươi lên núi bắt tên Lệnh Hồ Xung đó đến chỗ tiểu sư phụ của ngươi, Nghi Lâm vì tên tiểu tử đó đã mất ăn mất ngủ đến nỗi lâm bệnh tương tư mất rồi.
– Mỹ nhân, nói cho nàng biết, ta nợ tiểu ni c và Lệnh Hồ Xung chứ không nợ nàng, muốn ta làm việc cho nàng sao. Không có đâu.
Nghe thấy hắn cự tuyệt. Đông Phương mỉm cười điểm huyệt trên miệng rồi nhét vào miệng hắn một viên thuốc. Mọi việc quá nhanh đến nỗi Điền Bá Quang nuốt trọn cả viên thuốc đó xuống tận cuống họng.
– Ta không đút ngươi ăn cái gì hết. Ta chỉ cho ngươi ăn một viên Tùy Cửu hoàn. Rồi điểm thêm tử hyệt của ngươi mà thôi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện ta bảo, ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào?
Không còn cách nào khác, Điền Bá Quang gật đầu lia lịa đồng ý.
– Hãy nhớ, nếu trong một tháng mà ngươi không làm được, ngươi sẽ thủng ruột nát gan mà chết đó. Đừng có quên lời ta. – Nói đoạn nàng giải huyệt cho hắn rồi bước đi.
– Này, này, từ từ khoan đi đã, hãy mau cởi trói cho ta.
– Ngươi hãy tự nghĩ cách đi.
Điền Bá Quang đang loay hoay không biết làm thế nào để cởi trói, thì cánh cửa phòng lại hé mở, một mỹ nhân với nhan sắc kiêu sa lộng lẫy không kém gì vị nương nương vừa rồi khác bước vào:
– Ngươi là ai?
– Ta là ai? Ha ha ha. Ngươi bước chân vào tẩm cung của ta rồi lại hỏi ta là ai là sao?
– Đừng có nhiều lời với ta, nói đi cô muốn gì.
– Xem nào, có vẻ cũng khá đấy nhỉ? Nói cho tên Điền Bá Quang ngươi biết, bổn cung mới đích thực là vương phi nương nương của Nguyệt Hoa cung này, người lúc nãy chỉ đóng giả ta mà thôi.
– Ôi trời, nương nương, ta biết tội rồi, người mau thả ta ra đi, người trông ta thê thảm thế này rồi, ta xin hứa sẽ không bao giờ dám bén mảng tới các tẩm cung thế này nữa.
Điền Bá Quang cố quặp hai chân lại để che đi cái dương vật to tồng ngồng của mình nhưng không sao làm được vì chân hắn đang bị xích lại còn banh rộng ra. Thành ra cái vưu vật đó cứ tồng ngồng trước mặt vị vương phi xinh đẹp khiến mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng mỉm cưởi cầm dâm đãng, tiến tới cầm khúc thịt đó lên trêu trọc:
– Xem nào, cũng khá đấy nhỉ, hồi nãy bổn cung nhìn thấy nó hùng dũng và hiên ngang lắm mà. Chẳng pải ngươi rất tự hào về cái khoản chinh phục phụ nữ sao? Xem nào ta sẽ….
– Dừng lại… Nàng… Nàng định làm gì?
Điền Bá Quang đang lo lắng bồn chồn thì tiếng cười thanh thót dâm đãng của vị nương nương này vang lên khiến hắn không khỏi cảm thấy lạnh người. Linh cảm mách bảo cho hắn biết hắn sắp sửa phải bước vào một cuộc chiến nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |