Còn về phía Ngân Nguyệt và Hắc Ma Lang Vương thì trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Lúc này xung quanh Ngân Nguyệt nhiệt độ giảm xuống cực thấp, mặt đất dưới chân nàng đóng một lớp băng mỏng. Không khí xung quanh cũng bị hóa thành những hạt sương li ti.
Còn xung quanh Hắc Ma Lang Vương cũng xuất hiện một làn khí u ám dần lan rộng ra, mặt đất dưới chân hóa thành màu đen tuyền.
“Cuộc chiến giữa hai loài nên kết thúc hôm nay đi!” Ngân Nguyệt gầm gừ vẻ đầy quyết tâm.
Hắc Ma Lang Vương cũng gầm lên đầy tự tin: “Tới đi!”
Hai bóng một đen một trắng lao vào nhau, hàn khí và khí u ám cũng lao vào cuốn lấy nhau rồi không ngừng giao tranh xem ai mới là kẻ mạnh.
Giai Kỳ lúc này đã lấy lại được chút sức vừa đứng dậy đã bị một bầy khoảng hơn 20 con Hắc Lang bao vây, nàng nhe nanh gầm gừ rồi thầm nói: “Tên kia bao giờ mới chịu tới!”
Liên minh con người và Ngân Lang cùng nhau đẩy lùi đội quân Hắc Ma Thiên Lang, Tô Mị sau khi hoàn hồn bởi đòn tấn công trước đó mà Hắc Ma Lang Vương giành cho mình đã trực tiếp chỉ huy dân trong thành đánh ngược trở ra.
Con người và Ngân Lang sát cách chiến đấu, kẻ công người thủ bọc lót cho nhau.
Điêu cũng không chịu đứng ngoài cuộc chiến, nó bay vút lên cao rồi bổ nhào xuống quắp lấy một vài cá thể Hắc Lang bay lên trời rồi thả xuống cho rơi chết.
Bên trong Linh Châu Động, những vầng hào quang màu đỏ đang bao quanh thấy cơ thể Thiên, mắt hắn nhắm chặt, lông mày nhíu lại mồ hôi vã ra như tắm.
Sâu trong đan điền của hắn, Nội Đan đã sắp hoàn thành quá trình biến đổi thành Kim Đan.
Hắn không được phân tâm nếu không sẽ bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Và rồi khoảnh khắc ấy cũng đến, khi những xoáy khí màu đỏ bao phủ hoàn toàn lấy Nội Đan của Thiên thì từ cơ thể hắn tỏa ra một khí tức mạnh mẽ làm cho hang động rung chuyển nhẹ.
Thiên mở mắt cảm nhận sức mạnh tràn trề trong cơ thể, hắn tung chưởng phá tan cửa động rồi lao ra ngoài như tên bắn.
Thiên biến thành dạng thành chủ Như Thế, nhảy qua tường thành rồi lao vút đi, vượt qua chiến trường khốc liệt.
Mọi người thấy hắn thì liền hô vang đầy sĩ khí: “Thành chủ tới rồi! Mọi người mau xông lên.”
Thiên không để ý đến một ai hết, hắn chạy thẳng về phía nơi Ngân Nguyệt và Hắc Ma Lang Vương đang giao chiến.
Trên quãng đường có rất nhiều trở ngại nhưng Thiên đều dễ dàng vượt qua, chợt có một con Hắc Lang to lớn xuất hiện chắn ngang đường của hắn.
Thiên tức giận tung đấm: “Cút ngay!”
Binh…
Hắc Lang bị đấm bay ra xa, còn Thiên thì tiếp tục lao đi. Lại có rất nhiều Hắc Lang chặn đường hắn, chúng đồng loạt lao tới tấn công.
Thiên liếc mắt một lượt cực nhanh, sau đó Hạo Thiên Kiếm xuất hiện trên tay. Hắn chờ cho cả bầy Hắc Lang lao lên chuẩn bị vồ vào mình, khi đó chúng đều trên không và cùng ở một độ cao.
Nhanh hơn cả cái chớp mắt, Thiên vung một đường kiếm quét ngang chiến trường. Hạo Thiên Kiếm không dính một giọt máu, Thiên thu kiếm lại rồi lao vút đi khi những con Hắc Lang đã bị chém thành hai nửa rơi lộp bộp xuống đất.
Ở chiến trường nơi diễn ra cuộc chiến giữa hai Lang Vương, Ngân Nguyệt đang yếu ớt nằm trên mặt đất đầy máu.
Sức mạnh giữa nàng và Hắc Ma Lang Vương rất chênh lệch, nàng không còn đủ sức giữ trạng thái chiến đấu nữa và dần biến trở lại thành cơ thể người với thương tích đầy mình, bộ váy trắng rách tươm để lộ da thịt.
Hắc Ma Lang Vương thấy thế thì không khỏi kinh ngạc: “Ngươi tu luyện hình dạng con người?”
Sau đó nó lại cười khinh bỉ: “Thật mất mặt, để ta tiễn ngươi lên đường.”
Dứt câu Hắc Ma Lang Vương lao như tên về phía Ngân Nguyệt, móng vuốt và răng nanh chuẩn bị xé xác nàng.
Một bóng đen to lớn lao đến húc vào sườn làm Hắc Ma Lang Vương bật ra. Giai Kỳ ngay sau đòn tấn công đó cũng hết sức và biến trở lại hình dạng linh miêu nhỏ nằm bên cạnh Ngân Nguyệt.
Cả hai không còn sức để chiến đấu, khi mà mắt dần khép lại thì Ngân Nguyệt nghe có tiếng kêu thảm thiết của bầy Hắc Lang.
Hắc Ma Lang Vương đang định lao lên lần nữa để kết liễu tất cả thì một bóng người từ trên cao nhảy xuống chắn trước Ngân Nguyệt và Giai Kỳ.
Nhìn thấy Thiên trong thân phận thành chủ Như Thế có mặt kịp thời, Giai Kỳ an tâm và ngất đi.
Thiên một tay cầm kiếm, một tay chống xuống đất hai chân trong trạng thái chiến đấu nhìn về phía Ngân Nguyệt và Giai Kỳ đang bị thương nặng. Mắt hắn đổi hẳn trạng thái sang tức giận, hắn huýt sáo gọi Điêu tới để đưa hai người họ đi.
Nhưng lúc này bao vây họ là cả trăm con Hắc Lang, Thiên chĩa mũi kiếm về phía Hắc Ma Lang Vương quát: “Súc sinh! Hôm nay mày sẽ chết.”
Hắc Ma Lang Vương bật cười: “Hoang tưởng, tao mới nên nói câu đó!”
Nói rồi Hắc Ma Lang Vương ra lệnh cho những thành viên trong đàn lao vào tấn công Thiên.
Đám Hắc Lang điên cuồng xông đến nhưng khi chỉ cách mục tiêu hơn mười mét thì bị một uy áp mạnh mẽ tỏa ra từ người Thiên đè xuống đất.
Thấy cảnh tượng đó, Hắc Ma Lang Vương cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên thi triển Long Uy, khi hắn mạnh hơn thì phạm vi Long Uy tách động cũng lớn hơn.
Chỉ cần là tu vi thấp hơn hắn khi trong phạm vi sẽ bị uy áp đè xuống như tôi tớ cúi đầu trước hoàng đế.
Điêu nhân cơ hội đó sà xuống quắp lấy Ngân Nguyệt và Giai Kỳ bay lên cao.
Hắc Ma Lang Vương không thể để Ngân Nguyệt thoát, nó không quan tâm Thiên mà phóng lên cao đuổi theo Điêu.
Thiên cũng không để nó được như ý, ý niệm khẽ động một sợi dây leo dưới đất lao lên quấn chặt lấy chân Hắc Ma Lang Vương xuống.
Nhưng lực kéo không đủ mạnh và dây leo còn có chiều hướng sắp đứt, bực mình Thiên liền tạo ra hai dây leo nữa quấn lấy chân Hắc Ma Lang Vương đồng thời hắn túm rồi kéo mạnh.
Chỉ giữ chân được Hắc Ma Lang Vương vài giây nhưng thế là quá đủ cho Điêu phóng vút lên cao thoát khỏi tầm tấn công của Lang Vương.
Hắc Ma Lang Vương vô cùng tức giận chuyển hướng sang Thiên nhe nanh gầm gừ: “Con người, chết đi!”
Nói rồi Hắc Ma Lang Vương nhảy bổ về phía Thiên, dùng móng vuốt sắc nhọn tấn công hắn.
Tốc độ của Hắc Ma Lang Vương cực nhanh, Thiên dù kịp đưa Hạo Thiên Kiếm lên cản nhưng vẫn bị một vết sắt trên mặt.
Trái lại thì kẻ chủ động ra đòn tấn công là Hắc Ma Lang Vương lại giật mình lùi lại, bàn chân lúc nãy tấn công Thiên giờ đã bị cụt toàn bộ móng vuốt.
Hắc Ma Lang Vương kinh ngạc vì đao kiếm thông thường móng vuốt của nó dễ dàng cắt đứt nhưng giờ lại bị thanh kiếm trên tay Thiên cắt ngọt đến đáng kinh hãi, trong lòng không khỏi lóe lên tia khiếp sợ.
Thiên cười nhếch mép khi thấy móng vuốt của Hắc Ma Lang Vương bị Hạo Thiên Kiếm chém đứt dễ như chém đậu hũ, hắn liền vung một đường kiếm khí mạnh mẽ tấn công Hắc Ma Lang Vương.
Hắc Ma Lang Vương nhảy nên cao rồi há miệng: “Khốn thật, dám làm hỏng móng vuốt của ta.” Sau đó một quả cầu hắc ám hiện ra trong miệng rồi phóng về phía Thiên với tốc độ cực cao.
Thiên nhảy lùi về phía sau đồng thời hai tay cầm kiếm chém một đường thẳng cắt đôi quả cầu hắc ám khiến nó tách ra rồi phát nổ.
Ngay sau đó Thiên biến mất trước sự kinh ngạc của Hắc Ma Lang Vương, một giây sau hắn xuất hiện ngay trên đầu Hắc Ma Lang Vương cánh tay phải nổi hoa văn rồng rồi tung một cú đấm trời giáng vào đầu.
Rầm!
Hắc Ma Lang Vương cũng tung đòn đáp trả, hai chiêu thức mạnh khủng khiếp va chạm tạo ra vụ nổ lớn giữa không trung.
Thiên bị đánh bật ra xa rồi rơi xuống vị trí cách vụ nổ hàng trăm mét, Hắc Ma Lang Vương cũng không khá hơn như một viên đạn cắm đầu xuống đất đến nứt toác cả một phạm vi rộng lớn.
Hắc Ma Lang Vương choáng váng lắc đầu, sau đó gầm lên: “Không thể nào, ngươi chỉ là Địa Nguyên Viên Mãn sao đó thể đối chiêu trực tiếp với Kim Cang Trung kỳ như ta?”
Tiếng gầm của Hắc Ma Lang Vương vang vọng cả chiến trường, nghe thế người dân hô vang hai tiếng thành chủ tạo sĩ khí và tiếp tục chiến đấu.
Điêu lúc này đã mang Giai Kỳ và Ngân Nguyệt vào trong thành, ngay sau đó thì liền bay đi tiếp tục chiến đấu.
Thiên đứng dậy giữa mặt đất nứt vỡ, hắn nhặt Hạo Thiên Kiếm lên rồi bước về phía Hắc Ma Lang Vương hùng hồn nói: “Cho dù hôm nay có thế nào thì ngươi cũng phải chết vì dám làm tổn thương Ngân Nguyệt!”
Hắc Ma Lang Vương gầm lên đầy phẫn nộ: “Ngân Nguyệt ư? Tên đó ngươi đặt cho thứ chó cái đó sao, ngươi quả là báng bổ. Nhân danh loài sói ta sẽ giết ngươi bằng cách tàn nhẫn nhất.”
“Mày nói gì?” Xung quanh thiên xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ chưa từng có, câu nói xúc phạm của Hắc Ma Lang Vương khiến Thiên điên máu.
Cảm nhận luồng khí tức đột ngột tăng bất thường của Thiên, Hắc Ma Lang Vương cũng phải rùng mình trong giây lát nhưng sau đó cũng gầm lên: “Tao gọi nó là con chó cái… mày định làm…”
“Chết con mẹ mày đi!” Thiên gầm lên tức giận, đôi mắt hắn đầy phẫn nộ, Huyết Xích Thiên Long Giáp xuất hiện bao bọc lấy cánh tay phải cầm Hạo Thiên Kiếm.
Một cái dậm chân, Thiên đã áp sát Hắc Ma Lang Vương rồi vung một nhát kiếm chí mạng.
Hắc Ma Lang Vương giật mình kinh hãi khi thấy tốc độ của Thiên nhanh một cách vượt trội so với lúc nãy, khi nó kịp nhận ra thì Hạo Thiên Kiếm đã chém đến tận mặt, Hắc Ma Lang Vương biết kiếm này rất sắc không thể đỡ đòn liền nghiêng đầu tránh né.
Xoẹt!
Dù cho Hắc Ma Lang Vương kịp phản xạ, tuy nhiên một bên tai của nó đã bị cắt phăng.
Hắc Ma Lang Vương rú lên đau đớn, nhưng ngay lập tức Thiên lại dùng tốc độ kinh hoàng tiếp tục lao về phía nó khiến nó sợ hãi vội bắn ra vô số quả cầu hắc ám ra tứ phía.
Nhưng Thiên tránh được hết đồng thời lướt nhanh như viên đạn trong thoáng chốc đã ở trước mặt Hắc Ma Lang Vương rồi điên cuồng chém xuống.
Ngàn cân treo sợi tóc, Hắc Ma Lang Vương phải đưa chân lên đỡ rồi bị lưỡi kiếm cắt phăng cái chân. Rú lên trong đau đớn Hắc Ma Lang Vương vội vãi bỏ trốn bằng cách bay lên cao.
Nhưng lúc này hàng loạt dây leo từ dưới đất phi thẳng lên trời quấn chặt lấy nó, vô số gai nhọn có độc mọc ra tua tủa đâm vào da thịt khiến Hắc Ma Lang Vương gầm thét trong đau đớn.
Tiếng kêu của nó kéo tới cả bầy Hắc Lang đang chiến đấu với Ngân Lang và con người.
Đám hắc lang thấy thủ lĩnh gặp nguy hiểm liền lao về phía đó, cho dù có đang làm gì đi chăng nữa. Thấy cả ngàn hắc lang từ tứ phía đang đổ dồn về phía mình, Thiên cười nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt toát ra sát khí kinh người rồi dậm chân xuống đất.
Long Uy…
Bán kính 50 mét quanh Thiên, hắc lang đanh điên cuồng lao đến thì nằm bẹp xuống như có vật gì nặng ngàn cân đè lên đầu, dù có cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
Mà Hắc Ma Lang Vương cũng trong tầm ảnh hưởng, dù có cấp độ cao hơn Thiên nhưng vẫn chịu uy áp của Long Uy khiến toàn thân run rẩy cộng thêm độc tính từ dây leo khiến nó càng thêm yếu ớt không có sức kháng cự. Bây giờ đây Hắc Ma Lang Vương cũng chỉ như bao con Hắc Lang khác bị Long Uy đè nén đến đáng thương.
Mọi người, Ngân Lang, Tô Mị, Điêu tất cả cùng nhìn về phía nơi một bóng người cô độc đứng giữa vòng vây của hàng ngàn Hắc Lang. Nhìn thì có vẻ là người đó đang bị bao vây và sắp bị áp đảo bởi số lượng khổng lồ của kẻ địch nhưng không, người đó đứng hiên ngang dũng mãnh như một vị chiến thần, xung quanh tỏa ra sát khí bá đạo khiến cho tất cả đến gần đều phải cúi đầu.
“Đó… không phải thành chủ!” Một ai đó thốt lên, rõ ràng khi nãy họ thấy thành chủ đánh nhau cùng Hắc Ma Lang Vương.
“Hắn là ai?”
Thiên vì dồn toàn bộ sức mạnh vào để chiến đấu nên không duy trì hình dạng thành chủ Như Thế, hắn đang dùng gương mặt thật của mình…
“Là tên thủ lĩnh của Ngân Lang, có lẽ hắn đã dẫn Ngân Lang xông ra chiến trường mà chúng ta không để ý.”
“Vậy là hắn cùng thành chủ đánh bại Hắc Ma Lang Vương? Thế thành chủ đâu?”
Lúc này Tô Mị đứng trước mọi người, nàng trầm giọng nhìn về bóng người hiên ngang bá đạo kia mà nói: “Hắn chính là thành chủ, từ đầu đến cuối đều là hắn.”
“Thành chủ phu nhân ý người là thành chủ Như Thế là tên đó? Không thể nào.”
Lúc này Thiên chậm rãi tiến về phía Hắc Ma Lang Vương bị trói chặt trên đất.
Thấy Thiên như hung thần chuẩn bị lấy mạng mình, Hắc Ma Lang Vương sợ hãi van xin: “Đừng giết ta, ta có thể đi theo ngươi, chịu ngươi sai khiến. Đàn của ta rất đông và sẽ theo ngươi hết, giết ta ngươi sẽ tổn thất không ít.”
Nếu nắm trong tay cả bầy Hắc Lang nữa thì sức mạnh của Thiên không phải bàn cãi là sẽ tăng lên rất nhiều, tuy nhiên Thiên lắc đầu kề kiếm vào gáy Hắc Ma Lang Vương âm trầm nói: “Nếu câu này nói ra trước khi ngươi xúc phạm Ngân Nguyệt thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ thì đéo.”
Dứt câu Thiên trợn mắt dữ tợn vung kiếm chém bay đầu Hắc Ma Lang Vương trước sự chứng kiến của vô số ánh mắt.
Đàn hắc lang thì vội tháo chạy do bị đuổi đánh và mất đi thủ lĩnh, chiến thắng thuộc về phe Hoang Thành. Tất cả mọi người hoan hô trong chiến thắng, ôm vai bá cổ nhau cười nói vui vẻ.
Một tuần sau cuộc chiến.
Ngân Nguyệt nằm trên giường, cơ thể chỉ còn lại những vết thương nhỏ sau khi được uống đan dược trị thương. Đôi mắt đẹp khẽ híp lại ngắm nhìn thân ảnh với gương mặt tuấn tú phi phàm đang ngồi xếp bằng giữa phòng.
Câu chuyện Thiên và thành chủ Như Thế là một người nhanh chóng lan ra cả thành, mọi người không thể tin được bởi đây là việc không thể. Tuy nhiên Tô Mị đã đứng lên nói rõ sự tình, nàng nói rằng thành chủ Như Thế cách đây ít lâu đã đột phá thất bại và trọng thương dẫn đến mất mạng, sau đó thì nàng nhận chính mình là người đã yêu cầu Thiên đóng giả thành chủ để an lòng dân chúng khi trước mắt là đại địch. Còn bây giờ khi hoạn nạn đã qua nàng muốn từ chức thành chủ phu nhân đồng thời giao lại quyền hạn cho Thiên cùng nương tử của hắn là Ngân Nguyệt.
Người dân rõ ràng là phản đối, nhưng sau khi chứng kiến Thiên cùng Ngân Lang cũng chiến đấu bảo vệ thành, nếu không có họ thành thành sớm đã bị tiêu vong rồi.
Có người lên tiếng: “Nếu mọi chuyện là như vậy, xin thành chủ phu nhân đừng từ chức, bởi suy cho cùng không ai xứng đáng hơn người nắm chức vụ này.”
Tô Mị định lắc đầu và từ chối làm thành chủ phu nhân thì lúc này Thiên xuất hiện cùng với Ngân Nguyệt.
Trước ánh mắt của dân chúng, Thiên đứng trên cao cất tiếng: “Ta là Thiên, xuất thân từ Sinh Huyền Quốc. Ta không hứng thú gì với chức thành chủ gì gì đó, vậy nên nếu Tô Mị từ chức thì ắt phải có người khác lên nắm quyền. Nhưng kẻ nào muốn lên nắm quyền thì phải đánh thắng ta, còn nếu không Tô Mị vẫn sẽ là thành chủ phu nhân.”
Mọi người định chửi hắn vì thái độ quá láo, nhưng so với những gì hắn làm thì không một ai còn có tâm trí để chửi, họ cũng hiểu hắn nói thế để Tô Mị phải giữ chức thành chủ phu nhân đúng với ý của người dân. Không ai tranh giành và bản thân được tín nhiệm đúng lòng dân nên Tô Mị buộc phải nghe theo.
Nàng quay sang ánh mắt có chút bất mãn gằn giọng: “Ngươi đang tính giở trò gì vậy?”
Thiên đáp: “Ta biết ngươi thương dân như con, ở khoản này ta không bằng ngươi được nên ta không đủ tư cách làm thành chủ.”
Tô Mị chất vấn: “Chẳng phải mọi việc đều do ngươi mà ra, nếu ngươi không…”
Thiên liền ngắt lời nàng: “Yên tâm ta sẽ không để ngươi phải một mình gánh vác, ta sẽ ở phía sau hậu thuẫn cho ngươi.”
Sau đó, Tô Mị nhờ sự bảo hộ của Thiên chính thức lên ngôi thành chủ. Sau cuộc chiến với bầy Hắc Ma Thiên Lang không lâu thì cuộc sống trở lại bình thường. Giữa con người và Ngân Lang đã có một hiệp ước, chung sống cùng với con người, mỗi gia đình sẽ nuôi một Ngân Lang xem nó như thành viên trong gia đình, bù lại nó sẽ trở thành bảo vệ hoặc phụ giúp công việc.
Thiên và Ngân Nguyệt cũng dạy cho đàn công pháp tu luyện thành hình người để dễ dàng sinh hoạt hơn.
Cuộc sống lúc đầu còn khá bỡ ngỡ, tuy nhiên trải qua thời gian giữa con người và Ngân Lang đã có mối quan hệ vô cùng tốt.
Hoang Thành trở lên đông đúc và nhộn nhịp sau đó được tu bổ cũng như xây mới khá nhiều, từ một tòa thành nhỏ hoang tàn trở thành một tòa thành cỡ trung không thua kém gì Quất Lâm Thành hay Đồ Sơn Hội của Sinh Huyền Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 216 |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |