– “Để tôi mở màn cho… Thằng kia… lại đây… Đánh thắng bà rồi về…”Vừa ra tới bãi biển… Mỹ Chi ngửa bàn tay hướng về Phàn sẹo… ngoắc ngoắc… vô cùng trịch thượng… rõ ràng không coi hắn vào đâu… mặc dù nhìn Phàn sẹo dáng người to con…
Đức thầm hồi hộp… hắn chưa từng thấy Mỹ Chi trong tư thế này… Nàng đứng rất thong dong… nhẹ nhàng…
– “Anh yên chí đi… Chị Hai sẽ không sao. Hihi” Bích Hà đứng sát bên Đức… mỉm cười… biết hắn lo lắng… Nàng trấn an…
– “Vậy… Hy vọng cô giữ lời…” Sau một hồi lưỡng lự… phân vân… Phàn sẹo lao tới… Đến nước này… chỉ có thể đánh hết sức mình… thầm nghỉ chỉ cần đánh hạ con mụ này mà không làm ả bị thương tích là được…
Mỹ Chi đứng bất động… bất thình lình nhanh như chớp tiến tới vài bước… nhẹ nhàng… nghiêng người vung chân đá tạt ngang vào bên trái mặt Phàn sẹo… hắn đưa tay gạt… co chân phản đòn một đạp ngay vào mặt nàng…
Nhưng cú đá của Mỹ Chi chỉ là hư chiêu… Ngay thời điểm hắn đưa tay đỡ và co chân lên phản đòn… Chân trái nàng lẹ làng rút về… Chân phải bay ra… Động tác nhanh như chớp…
“Bốp”… Phàn sẹo lãnh ngay một đá ngay màng tang… Hắn lảo đảo… đầu váng mắt hoa… chưa kịp hoàn hồn… Nàng đã quay người tung thêm một đá vào ngực hắn…
“Hự”… Phàn sẹo văng ra sau… ngã ngửa… Chưa ngừng… Mỹ Chi lộn mèo vô cùng ngoạn mục… Từ trên cao bay xuống… đầu gối nàng đáp ngay giữa hai đùi hắn…
“Ahhhhh”… Phàn sẹo rú lên một tiếng hãi hùng… bất tỉnh…
Từ lúc Phàn sẹo lao tới cho đến lúc hắn nằm bất động… không quá 45 giây…
– “To xác mà vô dụng… Làm chi Hai mày mất hứng…”Mỹ Chi phủi tay… bĩu môi. Kinh thường…
… Im lặng toàn trường…
Đức ca trợn mắt há mồm…
– Cái này… cái này. Là Mỹ Chi đây sao?
– “Hi hi… ông xã… anh làm gì mặt bư ra vậy?” Thấy vẻ mặt hắn bư ra… Mỹ Chi cười… nàng có chút đắc ý trước vẻ sửng sốt của hắn… Phải cho hắn biết một chút… không phải chỉ có Nancy mới “có nghề” đâu à…
– Mỹ Chi… Em thật là “thâm tàng bất lộ”nha… Đức đưa ngón tay cái…
– “Hi hi… Giờ mới biết sao… nhưng còn nhiều thứ anh chưa biết đó thôi… Từ từ đi…”
Mỹ Chi đưa mắt nhìn bọn “đầu trâu mặt ngựa” đang run rẩy… Trước đây vài phút bọn chúng còn tin tưởng hai thằng hợp sức sẽ có cơ hội… Bây giờ thì hết rồi… Hai thằng bọn chúng hợp lại có thể ngang ngửa với Phàn sẹo… Bây giờ hắn “thượng đài”… chưa được một phút… nằm một đống…
Con mẹ nó… Lát nữa… không biết mình sẽ ra sao đây? Đây là câu hỏi trong đầu bọn chúng… Bởi vậy… thằng này nhìn thằng kia…
– “Không cần phải rút thăm nữa… thằng này… thằng này… ra đây…” Kim Chi bước ra… chỉ hai thằng to con lực lưỡng nhất trong đám… Ở đây… Cấp bậc nàng là Trung Tá… cao hơn Phương Anh… Đồng vai với Mai Thảo… Phải lấy uy cho Thiếu tướng Nancy mới được…
Không chỉ bọn đàn ông. Đàn bà cũng có khuynh hướng sính cường đấy… Tuy không có hiềm khích nhưng không thể tỏ ra thua kém… mặt mũi rất là quan trọng… Kim Chi vì vậy bước ra… Nàng thấy Mỹ Chi ra tay… trong lòng cũng tán thưởng… nhưng nàng cũng muốn chứng minh dưới trướng của Thiếu tướng Nancy… nhất định không có “binh hèn”… Nàng tự tin hạ gục hai thằng to con nhất trong đám đầu trâu mặt ngựa còn lại cũng trong thời gian không quá một phút…
Nhưng Kim Chi bị mất hứng… hai tên “đầu trâu mặt ngựa” nàng vừa “điểm mặt” run như cầy sấy… Chúng hiểu được đạo lý “chẳng thà hèn mà giữ được cái mạng vẹn toàn còn hơn làm anh hùng tàn tật”… Nhìn Phàn sẹo đang nằm bất động thì đủ biết rồi… Vì vậy không hẹn mà đồng lòng quỳ xuống… mếu máo… lạy Kim Chi như tế sao…
– Đại tỷ… Đại tỷ… xin tha mạng a… tụi em chỉ muốn kiếm cơm ngày hai bữa thôi à… ai kêu sao làm vậy… ai làm bậy chúng em làm theo… Tụi em không biết gì hết… Đại tỷ tha mạng a…
Không ai làm thì thôi… Chỉ cần có ai “đi tiên phong”… Người khác sẽ làm theo… Sáu tên còn lại thấy hai tên đồng bọn quỳ lạy… Thế là vội vàng quỳ xuống… thi đua nhau lạy… miệng không ngừng xin tha…
– “Thật là mất hứng…” Dở khóc dở cười… Kim Chi oán giận… đưa mắt nhìn Đức…
– “Bỏ đi… Là cắc ké thôi… chúng sợ các em rồi…” Đức lắc đầu…
– “Phải đó… mai mốt còn có dịp mà…” Mỹ Chi cũng nói vào… Phương Anh, song Hà cũng mất hết cả hứng…
– “Đại ca… Đại ca… Tụi em biết lỗi rồi… Đại ca nói với Đại tỷ dùm tụi em một tiếng… Tha cho tụi em… hu hu…”
Bọn “đầu trâu mặt ngựa kinh nghiệm nhìn mặt người ta để “sống và làm việc”… Thấy các vị Đại tỷ nhìn Đức… biết hắn là “Đại ca đầu rồng” hay là “Ông Trùm” rồi mới có nhiều mỹ nữ “khủng bố” vây quanh phò tá… Vì vậy hướng về Đức ca mà lạy…
– “Còn không cút mau…” Thục Linh hét…
– “Dạ… dạ… Bọn em đi liền…” Như được lệnh ân xá khỏi tử tội… cả đám đứng lên ù té chạy… nhưng chưa được mấy bước bỗng nghe tiếng hét khiến chúng giật bắn người…
– “Đứng lại”… Đến lượt Phương Anh quát lớn… mất dịp cùng Vịnh Hà so tài khiến nàng mất hứng… bực bội… nên giận cá chém thớt…
– “Đại tỷ… Đại tỷ… chuyện gì a…” Một thằng trong bọn thu hết can đảm lắp bắp…
– “Tụi bây để thằng này lại đây? Muốn chị cắt cổ nó à?” Kim Chi mỉa mai…
– Dạ. Dạ… tụi em đem nó đi liền… Tụi bây… phụ tao đem Phàn sẹo đi…
Vài thằng cùng nhau khiêng Phàn sẹo lên… chạy…
– Thôi được rồi… Mỹ Chi… Các em vào nghỉ đi… Anh có chuyện phải làm… Phương Anh, Kim Chi… Thục Linh… mình đi…
– “Sao vậy… Không muốn bọn em theo à?” Mỹ Chi hỏi…
– Không cần… Vào nghỉ đi…
– “Vậy được” Mỹ Chi… song Hà… thản nhiên hôn hắn… xong vẩy tay từ biệt với bọn Phương Anh…
“- Hi hi… Đi cưng…” Đức nắm tay Phương Anh kéo…
Tuy biết hắn có nhiều đàn bà… nhưng khi thấy họ hôn hắn trước mặt mình… Phương Anh không thoải mái… nhưng khi nghe hắn gọi mình là “cưng”… hờn giận tức thì tan biến…
Không biết lý do gì… Thục Linh lườm. Hắn… Kim Chi mỉm cười…
Trong lúc này… Hưng Chủ tịch, Huê đại tỷ cùng hai tên đàn em đã được áp tải tới ngôi biệt thự của bọn Thu Tâm… Cả 4 người bị trói gô như trói heo…
– “Các người muốn làm phản à? Có biết tôi là ai không? Còn không mau thả tôi ra?” Hưng nhìn bọn Mai Thảo, Kim Chi, Phương Anh quát mắng… Hắn đang cố kiềm cơn sợ hãi… tỏ vẻ ta đây là một Phó Chủ tịch Thành phố… Hy vọng các nàng này e dè… dù sao hắn cũng là cán bộ nhà nước… Hắn cố nhớ xem có phải là mình đã có gì đắc tội với các mỹ nữ này? Không thể nào đâu… mình là người yêu chuộng mỹ nữ mà…
Bên cạnh hắn… Hữu ca và tên Minh đàn em cũng đã tỉnh… Chỉ có Huê đại tỷ đang nhắm mắt trong trạng thái ngủ say…
– “Mụ này sao rồi?” Không ai đếm xỉa câu hỏi của Hưng Chủ tịch… Mai Thảo đá vào người của Huê đại tỷ… Mụ đang nằm trên sàn nhà… Sắc mặt đã bình thường trở lại… Độc tính trên mũi kim mà Vịnh Hà dùng chỉ có tác dụng hai giờ đồng hồ… Không có nguy hiểm đến tính mạng… Nhưng mụ vẫn bất động…
– “Các vị… Nếu tôi không lầm… đây là lần đầu tiên… Chúng ta gặp mặt… Thật không biết chúng tôi đã đắc tội gì…” Hữu trầm giọng… Hắn đang cố nhớ xem có phải mình đã xúc phạm với những người này… nhưng suy nghĩ hoài vẫn không nghỉ ra…
Vấn đề là hắn nhìn ra những người này không tầm thường chút nào… Phải nói là rất chuyên nghiệp… Là tổ chức nào đây? Bọn hắn tuy ở Đà Nẵng có thể kêu gió gọi mưa nhưng chưa đủ lực lượng để mạo phạm với loại người này… Thật khó hiểu a…
Hữu nhận biết bọn chúng đã rơi vào một cái bẫy…
– “Mấy người có nghe không? Thả tôi ra… Tôi là Phó Chủ tịch Thành phố…” “Chát”… Hưng chưa kịp dứt lời… ăn một tát tay ngay mặt… Hắn sửng sốt… cả sợ… Chưa kịp hoàn hồn đã bị miếng băng keo dán ngay miệng…
– “Thằng cha này phiền quá…” Người dán miếng băng keo trên miệng hắn là “bác sĩ” Thục Linh… Nàng đang đứng chống nạnh nhìn bọn chúng… cười tủm tỉm… nét mặt rất trào phúng…
– “Con nhỏ kia dùng thứ gì… Sao mụ này vẫn chưa tỉnh vậy?” Mai Thảo nhăn mặt hỏi…
– “Vậy sao? Ha ha… để tôi xem coi… Giờ này lẽ ra tỉnh rồi chứ…” Đức, Phương Anh, Kim Chi vừa tới… Nghe Huê đại tỷ vẫn chưa tỉnh. Hắn cảm thấy vui vẻ… vì sắp có trò vui để chơi rồi…
Hắn vừa bước vào… Ngoại trừ Huê đại… tỷ ánh mắt cả ba Hưng, Hữu cùng tên Minh đàn em lộ vẻ khủng khiếp… Bọn họ có nằm mơ cũng không nghỉ là người này…
Mặt Hưng trắng bệch… Đối với hắn… lành ít dữ nhiều rồi…
– Đúng ha… Sao Vịnh Hà ra tay nặng dữ vậy cà… giờ này vẫn chưa tỉnh… Thiệt không vậy… Huê đại tỷ… ha ha… Tôi đếm tới ba… Nếu Huê đại tỷ không mở mắt ra… Vật thì… ha ha… Một… hai…
– “Cậu muốn sao?” Huê rút cục cũng mở mắt ra… biết không thể giả vờ giả vịt thêm được nữa…
– Ậy… Xuân Mai, Thu Tâm… Sao lại đối xử với khách như vậy chứ hả… thật là không có lễ nghi chút nào… Cởi trói ra đi… không chạy được đâu…
– “Dạ… Boss…” Thu Tâm nhu thuận mỉm cười… Xuân Mai “lườm”… dám vừa sai vừa “mắng” mình… Mai mốt cho hắn “biết tay”… Cả hai dùng dao cắt dây trói cho Huê đại tỷ… Vừa được cắt dây trói… Huê hai mắt dữ tợn nhìn Đức như muốn ăn tươi nuốt sống hắn…
– “Ha ha… Mời ngồi… từ từ đi… Chị muốn tìm tôi trả thù cho thằng em chị phải không? Tôi hiểu mà… Tôi không trách chị đâu… Aiz. Nói thiệt nha… Thằng em chị chết là đáng lắm… Có biết tại sao không? Là nó ngu… ha ha… nó nghe lời… ừm… nó nghe lời thằng này nè… Dám cướp tiền cứu trợ… do tôi bảo quản” Hắn đưa tay chỉ Hưng… từ tốn nói…
Đôi mắt Huê đại tỷ bây giờ quay qua nhìn Hưng Chủ tịch… bây giờ đang run lặp cặp…
– Hắn… hắn nói láo… Huê đại tỷ. Chị đừng tin hắn.
– Hắc hắc hắc. Tin cũng được… không tin cũng không sao… Huê đại tỷ… tôi nghe nói chị đã từng cắt đầu người bằng cưa máy… Tôi thiệt khâm phục nhưng hơi ấm ức trong lòng… Không biết có thiệt không… nên muốn thấy tận mắt… Tiếc là không có cưa máy ở đây… Hay là dùng dao đi… Nà. Tôi có con dao của thương hiệu nổi tiếng Smith Wesson… vô cùng sắc bén…
Hắn vừa nói vừa nâng niu con dao đen ngòm trong tay… Huê đại tỷ cho tới giờ phút này vẫn chưa mở miệng…
Không ai nói một lời nào… Toàn trường im lặng… Gương mặt Hưng càng lúc càng tái nhợt… hắn linh cảm có điềm không tốt…
Đức ca nói tới đây… ngừng lại… ra vẻ trầm ngâm nghỉ ngợi… hắn nhìn Hưng Chủ tịch… mỉm cười…
– “Chị vì trả thù nên muốn giết tôi… Aiz… oan oan tương báo hà thời dứt… Tôi không muốn giết chị đâu… hay là vầy đi… Huê đại tỷ… Chị cầm con dao này… cắt cái đầu của người này xuống cho tôi xem… Chị thấy có được không?”… Nói đến đây… Hắn nhìn Huê đại tỷ với ánh mắt “mong đợi”…
– “Mày… mày… mày là ác quỷ…” Hưng sợ hãi cùng cực… lắp bắp… Huê đại tỷ và hai thằng đàn em mặt trắng bệch… Vô cùng hối hận vì đã chọc tới tên ma quỷ này…
Chỉ có bọn Xuân Mai, Kim Chi cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với Đức lão bản… Xem con mụ Huê đại tỷ này có thật sự là dùng cưa mà cưa đầu người xuống…
– “Ở đây có cưa máy đấy…” Thục Linh chỉ sợ chưa đủ “khủng bố”… buột miệng nói phụ họa… Hình như cũng thích thú muốn xem cái màn “Cưa đầu người”…
– “Ha ha. Vậy tốt quá rồi… Mau đem tới đây cho Huê đại tỷ…” Đức “phấn khích”…
– “Ừm… Có ngay”… Thục Linh chạy te te đi ra phía sau biệt thự… Lát sau trở lại với cái máy cưa chạy bằng xăng trong tay… nàng giật dây… Bóp tay ga… Tiếng cưa “rịn rịn” vang lên nghe sởn tóc gáy…
– Huê đại tỷ… Chỉ cần chị cắt đầu hắn xuống… Tôi thả chị về… Ha ha… Yên chí đi… Lời tôi nói… Nhất ngôn cửu đỉnh…
– “Hi hi. Huê đại tỷ… Xin mời”… Thục Linh hai mắt sáng ngời. Hăm hở như sắp được coi cái gì hay lắm vậy…
– “Đức ca… Đức ca… là lỗi tại tôi… tôi không nên mạo phạm anh… Hu hu… Xin anh tha mạng…” Hưng khóc nức nở… Hắn quỳ lạy như tế sao…
Huê đại tỷ mặt trắng bệch… phen này mất hết mặt mũi rồi… Mụ đánh chém nhau thì có… nhưng giết người thì chưa bao giờ… Tiếng đồn mụ cầm cưa máy cắt đầu người xuống… mụ không biết từ đâu mà đến nhưng thấy có lợi cho tiếng tăm của mình nên mụ mặc nhận… Nhờ vậy ai thấy mụ cũng run sợ… Nhờ vậy mà đương nhiên làm “Đại tỷ đầu rồng”…
Huê đại tỷ đung chết trân… phen này bể mánh rồi…
Đức liếc nhìn Mai Thảo, Thu Tâm, Xuân Mai… khẽ gật đầu… Cả ba hiểu ý… Xốc Hưng Chủ tịch và hai thằng đàn em của mụ đem đi nơi khác…
– “Hắc hắc, Không dám chứ gì… biết ngay mà… Gạt người ta thôi…” Chỉ còn Huê đại tỷ trong phòng… Hắn nhìn mụ ta cười lạnh…
– “Cậu… Nếu cậu tha tôi một mạng… Sau này… có chuyện gì sai bảo… nhất định không dám trái lời” Huê cắn răng nói… Khi Hưng và hai thằng đàn em được đem ra khỏi chỗ này… Mụ nhìn ra được Đức muốn giữ mặt mũi cho mụ… Mụ là người thông minh… Như vậy là còn sinh cơ… Vì vậy mở miệng cầu tình…
– “Ha ha… Huê đại tỷ… Chị thật là thông minh…” Đức muốn nghe chính là những lời này… Hắn đã bàn với Nancy… Thừa dịp này… Nếu có thể đứng phía sau mà giật dây Huê đại tỷ… lợi ích vô cùng to lớn… Ngu gì không làm…
Thu Tâm mỉm cười… Thục Linh bội phục… Xuân Mai… Mai Thảo Kim Chi Phương Anh tất cả đều âm thầm… 2 thumps up…(Đưa hai ngón tay cái…)… Tỏ ý bội phục…
Huê đại tỷ nghe hắn nói… Mụ biết mình đã đặt trúng cửa… Bấy lâu nay mụ cứ nơm nớp lo sợ có ngày bể mánh… Bây giờ thì ngày đó cũng đã tới rồi… Nhưng xem ra không tệ lắm… Chỉ cần có thể duy trì được vinh hoa phú quý ăn trên ngồi trước như hiện tại thì tốt rồi…
Trái với cách đây vài chục phút… Bây giờ mụ ngồi ngay ngắn… hai tay để lên hai đầu gối dáng dấp của thuộc hạ ngồi trước mặt lãnh đạo… Rất có quy củ…
Trước kia mụ là Cừu đội lốt sói… Giờ đây… người ngồi trước mặt mụ là Sói đội lớp cừu là Đại ca đầu rồng của mụ…
– Yên chí đi… Không ai chiếm lấy vị trí của chị… Nhưng từ nay làm việc gì quan trọng cũng phải hỏi… Có biết chưa? Còn nữa… Ngày mai trở về Đà nẵng đi… để số điện thoại… sẽ có người liên lạc với chị…
Thấy mụ đã biết thân… tỏ ý thần phục… Đức liền cho mụ viên thuốc an thần… Trấn an mụ trước…
– “Dạ… lão đại…” Huê đại tỷ kính cẩn đáp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |