Bách vào tắm, ào ào nhanh chóng và trở ra đứng bên cạnh người yêu đang làm bếp. Đầu tóc ướt rượt, mình trần chỉ mặc độc chiếc quần xịp, Bách vòng tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, hôn lên cái gáy trắng ngần của cô. Vân rùng mình vì nhột, cô co rúm lại cười khúc khích:
– Thôi anh, để yên cho em làm nào…
Bách mỉm cười, thò tay xuống kéo khóa quần cô luồn vào. Tay nó chạm ngay phải đám lông xùm xòa trong quần cô, Bách bóp chặt mu lồn cô vừa nói:
– Không mặc quần lót hả.
Vân ngửa cô lên cười ngất:
– Đem lau cái mớ nhầy nhụa của anh rồi, mặc sao được nữa…
– Thế thì cứ cởi truồng luôn cũng được, mặc quần bò làm gì, cứng quèo. – Bách nói và nhăm nhăm cởi khuy quần.
– Thôi thôi, anh này… ai lại thế, tồng ngồng ra vậy ngượng chết. – Vân giãy lên.
– Anh ra ngoài đi, em xong bây giờ đây, chờ em tắm một cái rồi ăn. – Cô nói tiếp.
– Em cứ làm đi. Anh đứng đây nói chuyện cho vui. – Bách buông cô ra.
– Ờ… Vậy thì kể cho em nghe chuyện xảy ra sau mình chia tay ở bên Sing đi nào? – Vân hỏi.
– Thì như anh đã nói đấy… Anh bỏ số điện thoại của em trong túi áo, lúc cởi ra đi ngủ bà Minh Ngọc kia đem hết đi giặt. Thức dậy anh tức điên lên nhưng chẳng thể trách bà ấy được, bà ấy có biết gì đâu. Rồi anh về nước, biết là không thể nào tìm được em nữa, anh buồn lắm… Anh ra Hà nội, trở lại cuộc sống bình thường, đi làm rồi về. Hôm rồi mới vào đây công tác ít ngày, gặp lại bà ấy, bà ấy rủ anh đi mua sắm… Rồi tình cờ gặp em, đúng là số trời đã an bài chuyện chúng mình.
– Thế sao còn đi với bà ấy… Vẫn lưu luyến tình cũ hả? – Vân ghếch mặt lại hỏi.
– Lưu luyến gì đâu, cũng làm gì có tình. Vào đây gặp lại thì đi với nhau thôi. – Bách trả lời.
– Chỉ đi với nhau thôi à. Có ngủ với nhau không? – Vân cười tủm tỉm.
– Không… Chuyện ấy chỉ xảy ra ở bên kia thôi, xa nhà hoàn cảnh xô đẩy, chứ về đây thì không có đâu. – Bách lấp liếm.
– Em chẳng tin… Nhìn hai người đi với nhau tình cảm thế kia mà. – Vân buồn bã nói.
– Ơ kìa… Sao em lại nghĩ anh có thể thích thú một người đàn bà như thế được nhỉ. – Bách chống chế.
– Thì anh vẫn ngủ với bà ta cả tuần bên Sing đấy thôi. Còn trước đấy thế nào nữa thì em không biết. – Vân bẻ lại.
– Anh đã nói do hoàn cảnh mà… Em phải tin anh, mọi chuyện trước đây đã là quá khứ rồi, mình không nói đến nữa. Cũng như chuyện của em vậy, anh có thèm hỏi gì về lão béo bên Sing của em đâu. – Bách nói.
– Thế anh không quan tâm đến chuyện đấy à? Anh không thắc mắc là sao em có thể đưa anh về nhà mà không ngại lão ấy à? – Vân hỏi lại.
– Thì giờ anh hỏi đây. – Bách đứng tựa mông vào bệ bếp nhìn Vân.
– Hí hí… Vậy thì anh phải về thôi, sắp đến giờ lão ấy đến rồi. – Vân cười rất tươi nhìn Bách.
– Làm gì có chuyện ấy, nếu thế em đã chẳng bảo anh ở lại. – Bách phẩy tay cười nói.
Vân im lặng không nói gì, cô lại cúi xuống lúi húi với món ăn đang nấu dở. Bách sốt ruột hỏi:
– Chuyện thế nào, kể cho anh nghe đi.
– Anh biết không. – Giọng Vân trầm xuống. – Ngay khi xuống sân bay Tân Sơn Nhất lão ấy đã bỏ em luôn. Lão ấy lấy lại hết mọi thứ đã mua cho em lúc ở bên ấy, cả cái nhẫn em đang đeo lão cũng bắt tháo nốt.
– Vậy à? Sao lại đột ngột thế. – Bách ngạc nhiên.
– Hóa ra lão ấy đã biết hết mọi chuyện giữa em và anh, những lần mình lén lút gặp nhau lão đều biết cả. Em cũng chẳng thèm chối, em thấy mừng vì có cớ để thoát khỏi lão. Em về nhà và đợi anh, một tuần rồi hai tuần… càng đợi càng bặt tăm. – Vân ngừng lời sụt sịt.
– Anh biết, anh biết… anh rất hiểu tâm trạng em lúc đấy. – Bách vỗ về.
– Em gần như phát điên… Cứ ôm cái điên thoại ngóng hoài. – Cô khóc. – Có lúc không chịu nổi em chạy ra sân bay đứng chờ cả buổi… Hức hức… đến tuần thứ hai thì em mất hết hy vọng. – Vân buông đôi đũa, nước mắt lăn dài trên gò má.
Bách tiến lại ôm cô kéo vào lòng, thực sự cảm động vì những tình cảm mà cô dành cho nó. Bách vỗ về người yêu:
– Nín đi em… Anh đây rồi… Anh sẽ không bao giờ xa em nữa.
Vân vẫn sụt sùi khóc trong vòng tay Bách, lát sau cô khẽ chuồi ra, lau nước mắt và tiếp tục nấu nướng. Giọng của cô lại cất lên nhỏ nhẹ:
– Rồi em trả nhà, ngày trước em ở chỗ khác cơ, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi hơn ở đây nhiều. Em chẳng còn tiền để trang trải cho cuộc sống như thế nữa. Em dọn về đây, còn bao nhiêu tiền em bỏ ra mua một vài thứ đồ đạc cần thiết và bắt đầu kiếm việc đi làm, em không muốn sống như trước nữa. Em vào làm bán hàng như ngày xưa, cũng mới gần tháng nay thôi…
Ngừng lời một lát rồi cô ngẩng lên hỏi nó:
– Anh có thấy xấu hổ khi cặp kè với một cô bán hàng không?
– Ồ không… Anh cũng nào có cao quý gì đâu. Cũng chỉ là một… anh nhân viên quèn thôi mà. – Suýt nữa thì nó đã buột miệng nói “cũng chỉ là một sinh viên nghèo”.
– Nhưng em thấy anh chẳng giống nhân viên văn phòng tí nào, trông anh cứ như công tử ấy. – Cô nhìn nó cười âu yếm.
– À thì tại anh ăn mặc thế… Đi chơi khác đi làm mà. – Bách lúng túng.
– Không, em không nói cách ăn mặc, mà em nói cái mặt anh cơ… Anh có gương mặt rất trẻ, đẹp trai thì khỏi nói rồi… Thế chính xác là anh bao nhiêu tuổi, em chưa biết đâu đấy. – Vân buông đũa chống nạnh, nghênh mặt lên nhìn nó cười hỏi.
– À à… Chính xác là… là 24 tuổi… Hì hì, thông cảm anh tính nhẩm hơi lâu. – Bách chữa ngượng, nó thấy toát mồ hôi khi nhắc tới vấn đề này.
– Thật không đấy… Cho em xem chứng minh thư nào? – Vân lườm nó, tỏ ra nghi ngờ.
– Anh để ở khách sạn rồi. Làm gì mà em tra hỏi ghê thế… Còn em thì bao nhiêu, anh cũng chưa biết đâu đấy. – Bách cười vặn lại.
– Nếu đúng như anh nói thì em thua anh 2 tuổi… Hì, anh thử nhìn xem chúng mình có đẹp đôi không. – Vân níu lấy vai Bách, nghiêng đầu áp sát vào cười tình tứ.
– Đẹp, quá đẹp… Ông trời sinh ra hai đứa mình là để dành cho nhau mà. – Bách ôm vai Vân mỉm cười sung sướng.
– Em nghe mấy nhỏ cùng làm nó khen mà sướng suốt từ chiều đến giờ. – Vân cười, ánh mắt ngời lên hạnh phúc.
Vân nấu nướng xong, tắm nhanh một cái rồi cả hai cùng ngồi vào bàn ăn. Bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, nó mang hơi hướng của cuộc sống gia đình. Chưa bao giờ Bách có một bữa ăn ngon miệng và vui như thế. Hai đứa cười suốt, đầu mày cuối mắt trao nhau âu yếm, tưởng chừng như buông bát đũa ra là có thể lao vào nhau ngay được. Vân thực sự cảm nhận thấy hạnh phúc, niềm hạnh phúc thật đơn giản mà bấy lâu nay cô cứ nghĩ nó phải to tát cầu kỳ thế nào cơ chứ. Anh ấy ngồi ngay trước mặt cô, cởi trần mà ăn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cơ thể anh thật khỏe mạnh vững chãi, nó gợi cho cô một cảm giác an tâm tin tưởng trong sự chở che yêu thương. Cô thấy yêu anh quá, yêu đến mức nếu anh ngỏ lời cô sẵn sàng cưới anh ngay ngày mai. Rồi cô nghĩ đến đêm nay, chưa chi đã thấy run rẩy cả người. Đêm nay sẽ là đêm tuyệt vời nhất của cô, cô thầm nhủ sẽ làm nó trở nên đáng nhớ nhất đời mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng nhà quê |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/03/2017 13:39 (GMT+7) |