Ngày tết đường đông dã man. Những chuyến xe ngày cuối thì càng động tợn. Mọi người đứng chen nhau từng cm. Bàn tay nó chợt cảm thấy âm ấm lạ. Hóa ra tay nó đang để ở mu một cô gái, trông như sinh viên. Cô ta đeo khẩu trang nên nó không rõ mặt. Cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì. Tâm cũng mặc kệ, nó đâu còn chỗ để rụt tay lại nữa. Nó nhớ tới những cuốn phim Nhật. Hoàn cảnh trên tàu điện ngầm chắc cũng như này là cùng. Nếu nó làm tới có lẽ cũng có một màn na ná trên phim, nhưng Tâm chả hứng thú. Càng có nhiều đàn bà, sự chai sạn càng nhiều. Giờ kích thích nó là sự hứng thú với những hoàn cảnh đặc biệt, sự khêu gợi của một ai đó, và tình yêu với những người đàn bà nó dành tình cảm. Chứ không còn cứ chạm vào gái là chim cửng lên nữa. Chứ không ở công ty có hơn 60 cô gái, nó mà ai cũng cửng có mà loạn.
Về đến quê mọi người cũng hối hả. Nó thấy nhiều người quen, có người dừng lại nói chuyện, có người chỉ vẫy tay rồi đi tiếp. Ai cũng bận rộn cho cái tết nơi làng quê.
Cách xa nơi Tâm đang đứng hơn 1000km có hai người đàn bà đang đi dạo mua hoa ngắm phố phường. Hai người đều đẹp tuyệt, nhìn thoáng thật giống hai chị em. Đó là Sương và Thảo Nguyên. Cả hai đã lựa xong hoa tết, nhẹ bước lên xe về nhà. Thảo Nguyên trưởng thành hơn, đã trông ra dáng một phụ nữ trưởng thành. Nàng tỉ mẩn cắm tỉa hoa vào lọ, trong khi mẹ đang tính toán sổ sách.
Thảo Nguyên ngắm mẹ, đôi lúc đăm chiêu, đôi lúc nhăn trán tức giận, đôi lúc lại khẽ cười. Sương ngẩng đầu lên bắt gặp thái độ kỳ quặc của nàng:
– Con đang nghĩ gì mà biểu hiện lúc lạnh lúc nóng thế.
– Con đang nghĩ về cái đồ chết dẫm đó. Không hiểu giờ này anh ta nơi đâu.
– Nó bảo về quê mà. Sao con kêu sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa.
– Sao không nhắc. Nói là nói vậy thôi. Đáng ghét. Con mới đi chưa lâu mà anh ta đã dám dụ dỗ mẹ.
– Đâu có, ban đầu là mẹ… dụ nó trước.
– Mẹ, lại được cả mẹ nữa. Thiếu gì người sao mẹ lại dụ dỗ Tâm. Tâm của con cơ mà.
– Tâm nào của con. Con đã bỏ nó đi Anh còn gì nữa. Chú Tiến đi rồi, mẹ muốn kiếm ai tâm sự. Thế nào hai dì cháu… lỡ dính nhau. Ai bảo… cái của nó… khỏe quá. Mẹ hơi nghiện.
– Mẹ thật là… dù con có đi thì cũng là bạn trai cũ của con. Lại còn là nhân viên cấp dưới của mẹ nữa chứ.
– Có làm sao. Mẹ cũng có quyền được làm những chuyện đó chứ. Vợ nó chả quản nó thì con quản gì. Con có biết khi nó phát hiện con biết mẹ với nó, nó bảo gì không.
– Anh ta bảo gì.
– Nó bảo hay mẹ làm vợ nó, như cô vợ nó bây giờ. Cái thằng thật là… lúc đó mẹ hơi tức giận. Nhưng giờ nghĩ lại hay hay.
– Vợ… vợ… cái đồ đáng chết. Chưa đủ vợ hay sao. Anh ta có dám lấy mẹ hay không. Thật đáng chết. Con mà gặp con phải cầm dao cho vài nhát.
– Haha… thôi… nhìn con kìa. Mẹ thấy… nó chưa có ai thực sự đâu. Nó kể cả mẹ nó và cô vợ bây giờ đều muốn nó tìm một ai đó thực sự. Con xem…
– Con thèm vào. Cái đồ dơ dáy.
– Con… con nói vậy là khinh nó và mẹ…
– Không, con không có ý đó. Con chỉ ghét anh ta thôi. Ai đời cứ đàn bà là xúm vào. Không hiểu bên ngoài anh ta còn lang chạ với ai nữa. Thế thì có khác gì bố con đâu mà mẹ cứ mai mối. Mẹ không định xài chung với con gái chứ.
– Cái con bé này. Mày lại nghĩ về mẹ thế à. Nếu mày và nó có ý định thì mẹ với nó sao làm chuyện đó được. Mẹ đã bảo rồi, nó khác hoàn toàn lão Trần Hùng. Nó giờ lang bạt, chuyện gái gú tránh sao được. Mà nó chỉ có từng mấy người thôi. Nó làm việc ở đây mẹ biết, làm xong là về ăn cơm, đọc sách đi ngủ. Mẹ vậy mà vẫn để ý nó hết.
– Anh ta thì đọc sách gì.
– Nó đọc nhiều đó, sách kinh tế, quản lý… nó cũng đang tìm hiểu về quản lý khách sạn.
– Nhắc tới khách sạn, cái khách sạn Ngọc Tâm hay Tâm Ngọc có phải của một người đàn bà của anh ta không.
– Không rõ. Mẹ cũng biết qua cô gái đó. Nhưng từ khi khách sạn đang xây dở thì cô ta rời khỏi Đà Nẵng rồi. Mẹ thấy mấy lần nó có vẻ đi tìm cô gái đó mà không thấy.
– Suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm. Con ưa không nổi.
– Vậy thôi. Đàn ông trên đời vẫn còn nhiều mà. Con gái mẹ thiếu gì bọn tốt đẹp bu vào. Nó cũng không phải xuất sắc, lại cũng hơi trăng hoa, mối quan hệ hơi phức tạp. Haizz…
Sương chợt nhớ tới những ngày tháng ngắn ngủi bên Tâm. Hai người cứ lặng lẽ làm công việc của mình, rồi lại lặng lẽ sống như vợ và chồng. Những khoảng thời gian thật đẹp đẽ. Sương đã có những thời điểm hạnh phúc thật hiếm hoi, được thỏa thê về thể xác, được bình yên về tâm hồn. Đôi khi, cuộc đời chỉ đọng lại trong những khoảnh khắc.
Tâm dừng chân nơi căn nhà hai tầng quen thuộc. Từ trong ngõ lẫm chẫm một thằng bé mặc áo phao đang chạy. Đằng sau nó là một cô gái trẻ đang quát bảo thằng bé chạy chậm lại. Thằng bé chợt dừng lại khi thấy Tâm. Nó mừng ra mặt chạy thẳng đến chỗ Tâm. Tâm bế con lên, nhìn con qua ipad không thể như gặp trực tiếp được. Tâm hôn hít mặt con, ôm chặt nó vào lòng. Dường như làm bố làm con người ta thay đổi, trưởng thành hơn thì phải.
Hiền dừng lại nhìn Tâm. Nó thấy Hiền càng trưởng thành càng đẹp ra, có lẽ sẽ còn đẹp hơn cả Cẩm. Hiền khẽ cười mới nó, rồi gượng gạo chạy tới túm tay nó.
– Anh về rồi. Mẹ mong anh mãi.
– Tối qua anh về muộn nên ngủ ở nhà chú thím. Em có dẫn bạn trai về ăn tết không.
– Anh, anh lại còn nói nữa. Em từ hồi đó đến giờ không có ai. Vừa sáng mẹ còn lầm bầm mắng em vì bỏ anh.
– Để tí anh xử lý Cẩm, không ai dám mắng em nữa. Em quyết định đúng rồi còn gì. Em còn chưa học xong, đã dính vào chồng con thì chán lắm. Nhớ luôn để số khẩn cấp là số của anh, trừ phi em cực tin người yêu em. Anh sẽ cố hết sức để giúp em khi em cần.
– Em biết rồi. Chỉ có anh là tốt với em thôi.
Tâm vào nhà, căn nhà đã thêm cây quất trong sân và cành hoa dơn phòng khách. Nó đưa thằng Thuận cho Hiền rồi đi vào trong. Cẩm đang lúi húi trong bếp, thân hình nàng càng gầy đi thì phải. Dường như nỗi sợ già nua xuống sắc luôn ám ảnh hầu hết phụ nữ. Tâm rón rén đi tới rồi ôm chầm lấy nàng. Cẩm hơi giật mình, nhưng rồi nàng biết là nó. Cẩm tựa đầu ra sau vào vai nó, bàn tay ấm nóng vì nấu bếp cầm lấy tay nó.
– Anh đã về rồi.
– Đường có đông không anh.
– Đông nghịt. Trên xe khách không còn chỗ để thở. Tay anh còn chạm được vào mu một cô gái, như thế này này.
– Ái, làm gì thế. Anh điêu, làm sao mà cô ấy để như thế được. Lại còn dám móc nữa, nếu là thật thì em tát một cái đứa nào dám làm gì em.
– Anh đang làm đây, mong đợi một cái hôn hơn là cái tát.
– Ư… để tối anh nhé. Em đang luộc nốt cây thịt bò, mai đỡ phải làm.
Tâm buông Cẩm ra, không quên hôn lên má nàng một cái. Nó và nàng đứng đó nói chuyện những ngày qua. Hiền bế thằng Thuận vào. Cả gia đình nhỏ như sôi nổi. Tâm bây giờ mới dần cảm nhận được không khí tết đang tới.
Nói chuyện một lúc thì Tâm lấy xe đưa thằng Thuận về nhà nó. Cánh cổng nhà nó đã được sơn lại, hai bên tường cũng thế. Tâm đẩy cổng vào, thằng Tính đang cùng anh Công sơn khắp mặt ngoài nhà. Nó thấy Tâm thì reo lên gọi mẹ. Tâm thấy hai người đàn bà chạy ra. Mẹ từ trong nhà và chị Thanh từ dưới bếp. Dường như tết mà được về với gia đình thì đó là một cảm xúc thật đặc biệt.
Vẫn là mái nhà cũ, nhưng có người nên dường như nó cũng có sức sống hơn. Tâm ngồi xuống bên anh em nói chuyện phiếm. Thằng Tính có vẻ hòa nhập rất tốt với môi trường mới, việc học cũng thuận lợi. Anh Công thì vẫn bù đầu vào việc. Chị Thanh mắng khéo anh còn làm tiếp nữa thì chị cấm cửa không cho về nhà. Mọi người cười, nhưng nó thấy chị như không nói đùa. Dường như chị không thích chồng cứ cắm mặt vào làm đến tối mịt như thế. Nó chợt nghĩ, hay vì thế nên anh chị mãi không có con.
Căn nhà hàng xóm đã đổi chủ. Mẹ nói mà nó bần thần. Đó là nhà cũ của An. Không biết bây giờ An ra sao. Bố mẹ An vẫn loay hoay với căn bệnh của bố An sao mà phải bán nhà. Nó cũng quên mất, đáng lý nó nên thăm bố mẹ An lần nữa. Giờ nó có tiền rồi, nó có thể hỗ trợ chú chữa bệnh.
Tâm bần thần nơi hàng dâm bụt, cái lối An hay chui qua nhà nó đã được bịt vào. Cảnh vật thay đổi, con người cũng mất đi. Tiếng chân đạp lên lá khô xao xác làm Tâm quay lại. Chị Thanh đang lững thững vừa đi vừa đá đống lá khô dưới chân. Chị lại gần nó, khẽ cười.
– Chị càng ngày càng đẹp ra.
– Thật không. Từ lúc về chị thấy em không nhìn chị.
– Không phải em không muốn, mà vì em không dám.
– Vì sao.
– Vì… em sợ thấy chị, sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn ôm chị, hôn chị. Em sợ mình lại không tự chủ được mà lại… muốn chị.
– Nếu chị cho… em có muốn chị không.
– Chị!!!
– Chị chỉ đùa thôi, thôi chị vào nhà đây.
Chị vừa quay đi thì Tâm kéo chị lại. Dường như chị cũng chỉ chờ nó làm thế, 2 tay chị ôm lấy má nó, cái miệng vồ vập hôn lấy hôn để môi nó. Tâm bế thốc chị lên, nó hôn chị điên cuồng, cả chị cũng thế. Hai con người cứ ngấu nghiến môi nhau, mút chặt lưỡi nhau. Tâm cứ vừa hôn vừa bế dần chị vào sâu trong gốc mít quen thuộc. Chị quặp cả hai chân vào người nó, nó bồng chị lên cao. Chị để hai tay hờ nơi cổ nó, mặt nó và chị sát vào nhau. Nó có thể thấy hơi thở của chị phả vào mặt nó. Chị cắn môi rồi cười với nó:
– Chị em mình hư nhỉ. Nhưng thế này thôi, anh Công mà biết thì chết.
– Do chị, chị cứ hừng hực như vậy em làm sao dừng được.
– Không phải do em bắt đầu trước. Lần sau không hư thế nữa nhé.
– Em đang được ôm người phụ nữ tuyệt đẹp thế này, em chỉ muốn hư thôi.
– Không được, thế là đủ rồi… ư… um… um…
Nó không để chị nói hết mà lại áp chặt miệng vào miệng chị. Chị đáp lại nụ hôn của nó thật cuồng nhiệt. Cái lưỡi chị vặn vẹo vờn lưỡi nó, đôi môi cứ nhè nhẹ mút lấy lưỡi nó. Đôi bàn tay cứ lúc ghì chặt đầu nó, lúc xoa mơn trớn cổ nó. Tâm hạ chị xuống tựa vào gốc cây. Nó tuột nhanh quần nó xuống. Con chim cứng đơ bung ra trước mặt chị.
Chị như biết nó định làm gì, tay chị vồ lấy thân cặc. Cái miệng xinh há ra ngậm lấy cặc nó vào. Tâm rên lên, nó chỉ định nhờ chị vuốt ve con chim nó thôi, nhưng được thế này thật quá sức tưởng tượng. Cái lưỡi chị cứ liếm dọc thân cặc từ đầu khấc đến gốc cặc, liếm qua liếm lại nơi bìu dái. Tâm rên rỉ, chị đang hôn chùn chụt hai hòn dái của nó tay thì vẫn sục nhẹ nơi thân cặc.
Có tiếng lao xao ở đâu đó, Tâm vội đảo mắt nhìn quanh. Nhưng chị vẫn mặc kệ, người đàn bà đang động tình thì không quan tâm gì ngoài thứ chị yêu thích. Miệng chị ngậm lấy chim, kết hợp với bàn tay cứ đưa đẩy con chim ra vào mồm chị. Đôi môi ngậm chặt, cái lưỡi cứ hờ hững đá nơi đầu khấc làm Tâm bủn rủn. Tay kia của chị cứ lúc vuốt nơi đùi mông nó, lúc thì vân vê hai hòn dái đang giật giật vì sướng.
Tâm giữ lấy đầu chị, nó chọc cặc nhanh dần trong miệng chị. Chị để con cặc nó chọc sâu vào gần họng mình, tay tiếp tục kích thích hòn dái nó. Tâm gầm lên, nó thúc cặc thật nhanh nơi mồm chị, từng dòng tinh dịch phun xối xả vào mồm chị. Chị nuốt trọn đống tinh dịch ấy, tay bụm miệng. Mấy lần chị như muốn sặc nhưng chị kiềm lại. Chị nuốt ực một cái hết chỗ tinh trùng của nó, rồi lại cầm lấy con cặc liếm sạch thân cặc.
Nó kéo chị lên, ôm chị khẽ sát vào người nó. Mặt nó và chị như chạm vào nhau. Hai mắt nó thấy chị nhìn nó đắm đuối.
– Chị cứ thế này em sợ có lỗi với anh Công mất.
– Thế em có thích không.
– Thích, cực kỳ thích.
– Thế là được rồi. Chị cũng không muốn làm gì có lỗi với anh Công. Nhưng chị cũng không kiềm chế được ham muốn với em. Nhưng chỉ thế này thôi, em nhé.
– Vâng, nghĩa là còn lần sau hả chị.
– Cái đồ tham lam. Em còn bà vợ già đợi ở nhà kia kìa.
Chị cười rồi đập nó rõ đau vì sự tham lam của nó. Chị bỏ mặc nó đấy rồi chạy về phía nhà. Tâm kéo quần lên, nó tựa vào gốc cây nghỉ. Chuyện vừa xảy ra như cơn gió thật bất ngờ. Nó ngạc nhiên trước màn bú chim nó của chị, mắt khẽ lim dim nhớ lại cảnh tượng đầy kích thích vừa rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Tâm - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Làm tình tay ba, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/06/2021 01:39 (GMT+7) |