“Viêm Tiêu, đã đến lúc chiến đấu rồi.” Tôi lạnh lùng mở miệng, lưỡi kiếm đã dính đầy máu tanh.
Kết quả, Viêm Tiêu lại xua tay.
“Không vội, còn cần chút thời gian nữa Thiên môn mới mở ra, cũng cần có chút năng lượng đặc biệt. Đương nhiên, cách nhanh nhất là cậu dùng chính chân hồn của mình để hiến tế cho Thiên môn. Như vậy, Thiên môn sẽ được mở ra trong nháy mắt.”
“Nằm mơ đi!” Tôi quát lại một tiếng lạnh lùng.
Cho dù tôi có ngu ngốc, tôi cũng tình nguyện tự nổ chính linh hồn của mình chứ không thể hiến tế.
Nhưng Viêm Tiêu vẫn cười:
“Đương nhiên, ngoại trừ cách này ra, vẫn còn có một cách khác nữa. Đó chính là hiến tế tất cả linh hồn sống ở nơi này, tạo ra một hồn lực cường đại, mở được Thiên môn. Nhìn thời gian thì, hẳn là có thể mở pháp trận ra rồi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Hiến tế tất cả linh hồn sống ở nơi này ư?
Hơn nữa, cộng thêm cả số lượng của quỷ binh, chẳng phải đã lên tới con số 100.000 À?
“Hừ, mày có thể làm được sao?”
“Đúng vậy, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
“Đã sắp chết đến nơi, còn mộng tưởng hiến tế chúng tao ư?”
“Yêu đạo, hôm nay mày chắc chắn phải chết rồi, nói năng ngạo mạn.”
“…”
Mấy vị đồng đạo đã xông tới đỉnh núi lần lượt lên tiếng.
Tiếp theo đó, càng ngày càng có nhiều vị đồng đạo xuất hiện hơn.
Lúc này, Đạo môn đã vây bao quanh toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng Viêm Tiêu vẫn nở nụ cười lạnh lùng.
“Khương Minh, cuối cùng chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.” Nói xong, Viêm Tiêu vung tay lên.
Chiến quan tài bằng thuỷ tinh đặt cách đó không xa chợt nổ tung.
Ngay sau đó, một người đột nhiên bay ra ngoài.
Người nọ vừa xuất hiện, con ngươi của tôi đã co rụt lại.
Người đó không phải là ai khác, mà chính là Dương Tuyết.
Dương Tuyết, thật sự bị bắt tới nơi này.
Rất nhiều đệ tử của phái Võ Đang cũng nhận ra người quen.
Nhìn thấy Dương Tuyết, mọi người đều thay đổi thái độ.
“Là sư tỷ.”
“Dương sư muội.”
“Dương Tuyết…”
Dương Tấn của phái Võ Đang bước lên phía trước một bước, cau mày lại.
Tuy nhiên, Viêm Tiêu lại giơ tay ra bóp lấy cổ Dương Tuyết.
“Viêm Tiêu, ông muốn làm gì?” Tôi cũng tiến về phía trước một bước, chĩa trường kiếm ra.
Viêm Tiêu lại bày ra một động tác như phòng thủ.
Cuối cùng, gã đột nhiên kết một đạo thủ ấn.
Hai mắt gã mở ra, bỗng nhiên mở miệng: “Bắt đầu đi!”
Lời vừa nói ra, đảo Mắt Quỷ dường như đã xảy ra dị biến.
Toàn bộ đảo Mắt Quỷ đều đang rung chuyển.
Thiên Môn càng trở nên đỏ rực hơn.
Khu vực xung quanh đảo Mắt Quỷ bất chợt bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu đỏ như máu.
Tất cả các vị đồng đạo và quỷ binh đang chiến đấu ở nhiều nơi khác nhau trên đảo Mắt Quỷ, đều đang nhìn lên bầu trời.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chuyện gì thế này?”
“Tôi không biết, chẳng lẽ Mắt Quỷ sắp thoát ra rồi sao?”
“…”
Rất nhiều người đều đặt ra nghi vấn.
Khoảnh khắc tiếp theo, những chuỗi phù văn kỳ dị xuất hiện trên mặt đất.
Chùm ánh sáng đỏ như máu dường như đã biến toàn bộ hòn đảo thành một cái đĩa máu.
Đồng thời, tôi còn nhìn thấy từng tia hồn khí bắt đầu bay về phía Thiên môn.
Tất cả đều bị hút vào trong Thiên môn, chùm ánh sáng đỏ như máu lại tiếp tục được phóng ra.
Sau đó, tôi nhanh chóng nhận ra, hình ảnh Mắt Quỷ kia cũng càng lúc càng trở nên chân thật hơn, càng lúc càng hiện rõ hơn.
Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được, sức mạnh trong người mình đang bị rút ra.
Sức mạnh của chúng tôi bị Thiên môn hấp thu, và tụ tập trong cột sáng đỏ như máu đó.
Những vị đồng đạo đã bị hao tổn hết đạo khí, lúc này lại bị rút cả sinh lực, vì thế đã dẫn tới tử vong.
Cây cối bốn phía xung quanh cũng nhanh chóng khô vàng, sức sống của chúng cũng bị rút đến cạn kiệt.
Những động vật nhỏ trên đảo, vốn là vật đầu tiên được bọn Mắt Quỷ tạo ra, lúc này cũng bị hút khô, từ một sinh vật sống biến thành bộ thây khô.
Trong lúc nhất thời, tất cả sinh vật trên đảo đều phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Những hồn phách đó và hồn lực không ngừng biến mất.
Cuối cùng, hồn tan phách biến, bị Thiên môn hấp thu.
“Viêm Tiêu, ông đang làm gì?” Tôi kinh hãi thốt lên.
“Không làm gì cảm, tôi chỉ biến cả hòn đảo này, thành một tòa tế đàn mà thôi. Hiện tại, ngoại trừ tôi ra, tất cả những thứ trên đảo này đều đã trở thành vật tế. Đương nhiên, bao gồm cả cậu nữa.”
Gã vừa dứt lời, mọi người có mặt đều xôn xao…
“Mày, mày muốn hiến tế tất cả mọi người?”
“Ở đây không phải vẫn còn đệ tử của tà giáo Mắt Quỷ chúng mày sao?”
“Điên rồi, điên rồi…”
“…”
Mọi người lại lên tiếng.
Viêm Tiêu vẫn không dao động.
“Vì có thể mở được Thiên môn ra, hy sinh một chút cũng là chuyện tất yếu mà thôi. Đương nhiên, Khương Minh, cậu cũng có thể thay đổi một chút. Cậu có thể thay mạng mình cho mạng của bọn chúng, bao gồm cả cô ta…”
Nói rồi, gã nhìn thoáng qua Dương Tuyết.
Đồng thời, có một tia sáng đỏ bắn ra từ giữa lông mày của Viêm Tiêu đến giữa lông mày của Dương Tuyết.
Ba hồn bảy phách của Dương Tuyết vốn dĩ không thể tụ hợp lại, thế mà lúc này đây, chúng lại có thể hợp nhất với nhau, khiến cô ấy tỉnh lại.
Tuy nhiên, Dương Tuyết vừa mới tỉnh lại, đã bị Viêm Tiêu bóp cổ, khiến khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ khó chịu.
“Viêm Tiêu, thả cô ấy ra. Ông muốn tôi làm gì?” Tôi kinh hãi, vội vàng mở miệng.
Viêm Tiêu nở một nụ cười lạnh:
“Rất đơn giản, hoàn tất số mệnh của cậu, tự lấy hồn mình ra hiến tế cho Thiên môn. Như vậy, tôi sẽ thả cô ta, thả tất cả những người trên đảo đi. Nếu không, bản tôn sẽ hiến tế tất cả mọi người. Sau đó, giết chết ả đàn bà này. Cuối cùng, giết cả tên phản bội gia tộc là cậu…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Viêm Tiêu đã lạnh lẽo, thậm chí còn trầm thấp hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc ấy, tôi không khỏi sửng sốt.
Lựa chọn này, lựa chọn này đối với tôi mà nói, quá khó, quá khó khăn.
Cứu Dương Tuyết? Hay là cứu những người còn lại đây?
Nếu tôi không cứu Dương Tuyết, Dương Tuyết sẽ phải chết ngay lập tức.
Nếu tôi không cứu những người còn lại, không phải là đang giúp ông ta sao?
Một khi Thiên môn mở ra, Mắt Quỷ từ Thâm Uyên sẽ xuất hiện, tất cả sinh linh trên thế giới này sẽ rơi vào cảnh lầm than.
“Khương Minh, khó chọn lắm sao? Phải biết rằng, đây vốn là số mệnh của cậu. Còn nữa, ả đàn bà này chung tình với cậu như vậy, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn cô ta chết đi ư?”
Nói rồi, tay gã lại dồn thêm chút lực.
Cơ thể Dương Tuyết lại run rẩy, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Trong miệng cô ấy cố thốt ra mấy chữ: “Đừng, đồng ý…”
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv.cc/thi-quyen-5/
Ba từ này dường như đâm xuyên qua trái tim của tôi, khiến lòng tôi đau đớn không thôi.
“Dương Tuyết…”
“Viêm Tiêu, ông thả Dương Tuyết.”
Tôi rất sốt ruột, nhưng lại không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng Viêm Tiêu lại tiếp tục nói:
“Thả ư? Khó lắm đấy! Nếu không, cậu cứ tự sát trước đi! Sau khi cậu tự sát, tôi sẽ thả cô ta ra. Con người của tôi, rất giữ chữ tín…”
Nghe đến đó, trong lòng tôi run lên.
Lựa chọn này, dường như tôi có thể chấp nhận được.
Bởi vì cho dù tôi có chết đi, cũng chỉ là không còn thực thể mà thôi.
Chỉ cần tôi không thực sự đưa linh hồn của mình cho gã, Thiên môn sẽ không thể mở ra.
Vì thế, tôi không chút do dự mà đáp lại: “Được, tôi tự sát, nhưng ông nhất định phải thả Dương Tuyết ra.”
Nói xong, tôi liền nâng kiếm Kỳ Lân lên, không chút do dự, thậm chí còn chẳng nhíu mày lấy một cái, đã định tự sát để cứu Dương Tuyết.
“Đinh đạo hữu, đừng mà!”
“Anh Đinh, không được!”
“Đừng làm thế…”
Mọi người liên tục lên tiếng, còn tiến về phía trước để ngăn tôi lại.
Mộ Dung Ngôn đứng bên cạnh tôi vội vàng bắt lấy mũi kiếm:
“Đinh Phàm, anh nghĩ lại cho kỹ? Một khi anh chết đi, tu vi hiện tại của anh sẽ mất hết. Trở thành quỷ hồn rồi, anh sẽ không thể nào trở thành đối thủ của Viêm Tiêu. Mà mấy vị tiền bối cấp Đế còn lại thì đang bị kiềm chế. Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản được Viêm Tiêu. Gã muốn lấy chân hồn của anh, sẽ liền dễ như trở bàn tay. Lúc ấy, Thiên môn chắc chắn sẽ bị mở ra.”
Mộ Dung Ngôn bắt lấy mũi kiếm, máu tươi không ngừng nhỏ xuống…
Trong nháy mắt, tôi như được đánh thức.
Đúng vậy, chỉ khi tôi còn thân thể thật thì mới có được đạo hạnh hiện tại.
Nếu không còn thân thể, tu vi của tôi tất nhiên sẽ trở về như cũ.
Tới lúc đó, tôi gần như chẳng thể trở thành đối thủ của Viêm Tiêu.
Tần tiền bối, Long Tuyền tiền bối, và các vị tiền bối khác vẫn còn đang chiến đấu.
Tuy rằng họ đã chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi vòng chiến được.
Nếu Viêm Tiêu nhân cơ hội ấy ra tay với tôi, việc gã lấy được chân hồn của tôi quả là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, nếu tôi không làm như vậy, chẳng phải Dương Tuyết sẽ bị gã giết chết sao?
Chẳng lẽ, bảo tôi nhẫn tâm nhìn Dương Tuyết chết đi ư?
Lần trước, cô ấy vì cứu tôi nên cơ thể mới bị thương nặng.
Hiện giờ cô ấy mới có chút hy vọng, thế mà lại rơi vào tay của Viêm Tiêu, trở thành nhược điểm để gã uy hiếp tôi.
Còn Dương Tuyết, tuy rằng cô ấy đang bị khống chế…
Tuy nhiên, mọi hành động của tôi, đều rơi vào tầm mắt của cô ấy.
Lúc thấy tôi chuẩn bị tự sát, cô ấy còn thấy rõ được vệt máu xuất hiện trên cổ tôi.
Máu tươi đã rơi xuống áo tôi, nhưng mắt tôi cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.
Nếu không phải Mộ Dung Ngôn duỗi tay ngăn cản, tôi đã chết rồi.
Dương Tuyết rất cảm động, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Viêm Tiêu thấy âm mưu của mình bị vạch trần, tôi lại chậm chạp không chịu hành động, lại tiếp tục lên tiếng:
“Khương Minh, cậu lại do dự sao? Chẳng lẽ, cậu không muốn cứu Dương Tuyết, và những người đồng đạo của mình sao?”
Gã vừa dứt lời, mấy vị tiền bối với các vị đồng đạo đều bị rút gần hết đạo khí.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.
Hơn nữa, rất nhiều quỷ binh của Quỷ Minh đã bị rút cạn hồn lực.
Hồn lực của họ đã hoàn toàn bị cột sáng kia hút vào bên trong.
Toàn bộ thảm thực vật tại đảo Mắt Quỷ, cũng như mọi sinh mệnh trên đảo đều đã biến mất gần như hoàn toàn.
Đảo Mắt Quỷ về cơ bản đã mất hết sức sống, biến thành một hòn đảo sa mạc.
Lúc này, tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Một bên là chính nghĩa, một bên là người bạn thân không thể không cứu, người có thể hy sinh cả sinh mạng vì tôi.
Tôi nên lựa chọn như thế nào đây?
Tuy nhiên, ngay vào thời khắc mấu chốt này, Dương Tuyết lại âm thầm kết một đạo thủ ấn.
Trong miệng cô ấy đột nhiên phát ra một tiếng: “Sắc!”
Ngay khi cô ấy vừa thốt ra lời này, cả người cô ấy bỗng run lên, hồn phách bắt đầu chấn động.
Viêm Tiêu nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt kinh hãi: “Cô, cô vậy mà tự huỷ hồn phách của mình ư?”
“Dương Tuyết!”
“Sư muội!”
“Tuyết sư tỷ”
“Tuyết Tuyết.”
“…”
Dương Tấn, Tống Sơn Hà, Từ Lâm Tĩnh, lão Phong cùng tôi đều hét lên.
Dương Tuyết thế mà lại kết ấn tự sát, vì không để tôi phải khó xử, cô ấy lại chọn tự phá huỷ hồn phách.
Giây phút ấy, một ngọn lửa giận thổi quét qua toàn thân tôi, cả người tôi đều như bùng nổ.
Dương Tuyết, là người phụ nữ duy nhất mà tôi “phụ lòng”.
Vì tôi, cô ấy đã hy sinh quá nhiều, cho dù đến cả mạng sống của mình cô ấy cũng không tiếc.
Chỉ vì, cô ấy yêu tôi.
Chỉ vì, cô ấy không muốn khiến tôi khó xử.
Cho dù cô ấy biết, trong lòng tôi không hề có cô ấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2025 02:22 (GMT+7) |