Mùi cơ thể của mấy vạn người hòa quyện vào nhau như một bản nhạc hỗn loạn, có lúc nồng nàn, có lúc gay gắt đến ngạt thở, nhưng càng hít sâu, càng thấy nó tràn ngập trong khí quản khiến người ta khó chịu nhưng lại mê đắm không nhịn được càng muốn ngửi thêm, như một cơn say không thể thoát ra.
Những cặp mắt nhìn nhau, có ánh mắt trêu đùa, có cái liếc nhanh rồi vội vã né tránh. Đâu đó, có tiếng cười khúc khích, tiếng thở dài, tiếng thì thầm trao đổi xen lẫn vào nhau, hòa vào một bầu không khí vừa gượng gạo vừa lạ lùng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đều là những con người nguyên thủy nhất, không còn phân biệt cái gì cường giả cao giai hay tiểu bối nhỏ yếu.
Trên sân khấu ngoại trừ Lệ Nhiễm Sương thì cả Lâm Phàm, Trịnh Viễn Đông và Mã Vinh Thành dù muốn dù không cũng đã cởi ra y phục.
Thân hình của Lâm Phàm sau khi đột phá Chân Tiên càng trở nên hoàn mỹ hơn với từng đường nét cơ bắp rõ ràng, làn da hơi rám nắng khỏe mạnh, đặc biệt là dương vật vì học được chút da lông công pháp Cửu Đầu Trùng do Chu Cương Liệt truyền dạy nên cũng khá có quy mô.
Côn thịt có hơn hai mươi phân chiều dài, thân cặc nổi bật gân xanh chằn chịt, đầu khấc như khoả trứng vịt còn đang khẽ giật giật làm đám nữ tử bên dưới đỏ bừng mặt mũi nhìn say sưa không chớp mắt.
Ở tình huống trái ngược, Trịnh Viễn Đông và Mã Vinh Thành đôi huynh đệ đồng môn này chỉ nhận được những ánh mắt thất vọng cùng với chê bai. Nhất là gã các chủ kia, lúc đầu hắn ra sân với tư thái ngời ngời, vừa anh tuấn tiêu sái lại hào hoa lịch thiếp làm biết bao nhiêu nàng si mê đến nghiêng ngã.
Hiện tại thì thời thế đã khác, Trịnh Viễn Đông không những tính cách hèn mọn lại còn là phế nhân cụt tay, thân thể sau khi bỏ lớp y phục thì cũng tầm thường, gầy nhom không có chút cơ bắp nào, cộng thêm làn da trắng bệch y hệt một gã bệnh phu yếu ớt.
Điểm làm các nàng quay xe dè bỉu nhất là thằng em của hắn, đứng trước hàng tá mỹ nhân khoả thân hắn cũng xuất hiện phản ứng cương dương cơ mà dù cứng hết cỡ cũng chỉ được năm phân chiều dài, bao quy đầu còn chưa lột hết nhìn như con chym nhỏ của đám tiểu hài tử.
Nhiều người khá thắc mắc với chút vốn liếng bé xíu đó làm sao tên này đủ tự tin để theo đuổi Nhan Như Ngọc suốt mấy trăm năm? Theo nhân tướng học thì nữ nhân có lông mu càng rậm tính cách càng dâm đãng, ham muốn đòi hỏi cực kỳ cao.
May mà vị nữ kiếm tiên kia thuộc kiểu người bế dục vong tình không màng tình cảm, nếu nàng thực đáp ứng trở thành đạo lữ của tên họ Trịnh kia thì dám chắc chỉ vài ngày liền sẽ chán nản cái của quý năm phân đó mà vứt bỏ hắn như rác rưởi.
Đám nam nhân bên dưới được dịp lại tự tin hả hê một trận, đùa gì chứ, tên mặt trắng đó quả nhiên chỉ có cái mã đẹp trai bên ngoài, còn lại từ tướng tá đến cây hàng đều kém xa bọn họ tít tắp.
Trịnh Viễn Đông và Mã Vinh Thành đứng trước hàng vạn ánh nhìn soi mói cũng tự cảm thấy mặc cảm, mặt mũi hai người lúc xanh lúc đỏ vội lùi ra sau, đôi huynh đệ đồng môn cùng lúc chết về mặt xã hội khó thể ngóc đầu lên nổi.
Cũng không ít đám khán giả tại hiện trường vẫn chưa thoát y, bọn họ không thể bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, tâm lý bảo thủ ăn sâu vào tiềm thức không cho phép họ trở nên đồi bại dâm dật như thế.
Mặc dù rất tiếc nuối khi không đạt cơ duyên lớn nhất nhưng họ tự cảm thấy đã đủ, không cần phải vì chút tài nguyên mà hành động trái đạo tâm làm ra những chuyện loạn thất bát tao.
Lạc Thủy nhìn một vòng mỉm cười hài lòng rồi vỗ nhẹ bàn tay lôi kéo sự chú ý của mọi người lại.
‘Tốt a, thiếp thân quả nhiên không nhìn lầm, có rất nhiều đạo hữu ở đây đã giác ngộ được tư tưởng của tiên gia rồi, tu tiên một cách tự do tự tại theo ý mình, không bị cái gọi là quan niệm nhân sinh tầm thường trói buộc.
Điều này sẽ giúp con đường phía trước của các vị bớt đi rất nhiều rào cản chông gai, nhiều lúc chúng ta không nên tự gò bó bản thân trong khuôn phép.’
Nói đoạn nàng lại nhìn về phía những kẻ trong đại sảnh vẫn còn giữ nguyên y phục sau đó khẽ thở dài một hơi.
“Các vị đây cũng thật là… ly dịch thủy đó uống cũng đã uống rồi, sao lại vẫn còn cứng nhắc bỏ lỡ cơ hội của mình như thế. Nhưng thiếp thân vẫn tôn trọng ý kiến của mọi người, mời chư vị không hòa hợp với thịnh hội rời khỏi.”
Theo cái búng tay lần nữa của nàng, số lượng tu sĩ từ bốn vạn phút chốc giảm chỉ còn hơn hai vạn. Đám đông bị dịch chuyển ra khỏi sảnh tiệc cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ xem như không có duyên, trên tay họ đã có sẵn hai khoả đan dược cấp Địa Tiên.
Nhưng Lạc Thủy không dừng lại ở đó, nàng rảo mắt đánh giá một vòng rồi khẽ lắc đầu.
“Trước tiên thiếp thân xin cảm tạ các vị đạo hữu vẫn còn có mặt ở đây đến hiện tại. Các vị đã rất nổ lực để bản thân phù hợp với thịnh hội của Tuyết Liên Cung, thiếp thân công nhận điều đó. Tuy nhiên có những việc không phải cứ có tâm là đủ, mà còn cần có thêm cả thiên phú và thực lực nữa.”
Nàng vừa dứt lời bên dưới lại nổ ra một trận bàn tán, mọi người vẫn chưa hiểu rõ thần nữ đang ám chỉ điều gì. Cũng không để họ đoán già đoán non, Lạc Thủy phì cười nhàn nhạt rồi chỉ vào một nam nhân đang đứng ở đầu hàng ngũ.
“Tiệc tối hôm nay có những quy chuẩn riêng đặc biệt là đối với nam nhân. Mà tiêu chí bắt buộc nhất chính là độ chịu chơi, kích cỡ và cả thời gian kiên trì. Ở đây thiếp thân muốn nói tới kích cỡ tối thiểu, những ai có dương căn dưới mười lăm phân thì xem như không đạt yêu cầu lập tức bị loại.”
Sau câu nói của nàng toàn trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, đám quần chúng trần truồng nhung nhúc bên dưới ngơ ngác nhìn lẫn nhau như đang xác định xem mình có nghe nhầm hay không.
Cái quỷ gì? Con mẹ nó còn có kiểu loại trừ như thế này sao? Cặc ngắn một chút thì có sao đâu chứ? Cặc nhỏ thì không có nhân quyền à? Đúng là thế lực tà môn làm việc cũng vô cùng khác biệt a.
Cả một đám nam nhân lập tức nhìn xuống hạ bộ của mình, có kẻ còn thử ước lượng đo đạc sau đó mặt mày liền méo xệch ủ rũ một trận. Cũng không ít người tỏ ra hết sức bình thản thậm chí khoái trá cười ngặt nghẽo trên nỗi đau của đồng bạn, bọn họ vô cùng tự tin với kích cỡ dương vật của mình.
Lạc Thủy cũng không để ý lắm tới biểu cảm như nuốt phải con ruồi của đám nam nhân, nàng rất nhanh đã làm ra hành động, một cái bung tay vang lên, một loạt thân ảnh lập tức biến mất khỏi đại sảnh. Tức thì lầu dưới lại trống bớt khá nhiều vị trí, lần này có tới hơn vạn gã đàn ông chym bé không đạt tiêu chuẩn phải uất ức mà rời cuộc chơi.
Bên ngoài cung điện thủy linh xuất hiện một cột sáng màu thiên thanh, từ bên trong đó lần lượt hơn vạn gã nam nhân cả người trần truồng trùng trục xuất hiện trở lại, mặt mày ai nấy đều thể hiện biểu cảm ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.
Ở gần đó là đám đông tu sĩ đã bị loại từ trước lúc này đang xúm nhau hóng hớt, một tràng cười ngặt nghẽo thật lớn vang lên khiến hơn vạn gã nam nhân kia xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui xuống, ai nấy lần lượt mặc trở lại y phục che giấu đi cái của quý không đạt tiêu chuẩn của mình.
Đám tu sĩ kia cười cũng đúng thôi, bọn họ là tự nguyện giữ danh dự mà rút khỏi cuộc chơi, còn những gã kia muốn đạt lợi ích cao hơn mà bất chấp hình tượng cuối cùng lại bị người ta chê bai khai trừ vì hàng họ quá nhỏ và ngắn. Đây là nỗi ô nhục mà nam nhân khó thể nào chấp nhận nhất, nhìn vào sắc mặt đen như đáy nồi của hơn cả vạn gã bên kia liền rõ.
Thế nhưng giống như để đền bù vì đã khiến bọn họ mất mặt, Lạc Thủy rất hào phóng vung tay một cái liền cấp cho từng người vừa bị loại hai loại đan dược lại kèm theo một viên tiên linh thạch lớn bằng đầu người. Nàng dịu giọng đầy mị ý giảng giải.
“Các vị cứ an tâm, càng ở lại trong sảnh tiệc lâu khi bị loại sẽ càng nhận được nhiều lợi ích hơn. Ngoại trừ Minh Duệ Đan cùng Tẩy Tủy Đan thì mỗi người sẽ nhận thêm tiên linh thạch, công dụng của nó chắc ai cũng nắm rõ rồi nhỉ?”
Quần chúng được dịp lại ồ lên một tràng dài, ánh mắt sáng rực nhìn lấy viên đá màu lục tím đan xen trong tay đám nam nhân kia, thậm chí có người trong đầu đã nảy sinh ý định cướp đoạt.
Đã là tu sĩ thì làm sao không biết công dụng cực lớn của tiên linh thạch, nguồn năng lượng dồi dào và thuần khiết của loại khoáng vật này chỉ cần hấp thu trực tiếp liền sẽ giúp đan điền mở rộng thêm, lại kích thích quá trình chuyển đổi thu nạp linh khí thành tiên khí.
Đối với tu sĩ cấp độ Địa Tiên thì đây không khác gì chí bảo, cũng bởi vì diệu dụng của nó mà tiên linh thạch xưa nay vô cùng hiếm hoi, mỗi lần xuất hiện đều gây ra nhiều tràng tranh đoạt đẫm máu.
Vật hiếm như thế chỉ cần có một viên cỡ bàn tay cũng đủ làm người ta vui đến nhảy múa rồi, Lạc Thủy thần nữ thế mà không chút tiếc nuối một lần ném ra hơn cả vạn khối to như đầu người làm quà tặng, nàng này phải là một phú bà giàu có đến mức nào đây chứ?
Chúng nữ Tuyết Liên Cung đứng ở phía sau đưa mắt phức tạp nhìn lấy nhau cười như mếu. Không lẽ Lạc Thủy tỷ đã vào mỏ tiên linh thạch đào một mớ rồi đem đi phát lung tung? Phải biết dù các nàng sở hữu mỏ khoáng có thể sản sinh tài nguyên liên tục nhưng cũng phải cân nhắc tính toán phân phát hợp lý cho các đệ tử.
Theo số lượng môn đồ ngày càng đông thì mỏ tiên linh thạch kia cũng đang dần có dấu hiệu cung không đủ cầu rồi. Nếu Lạc Thủy chơi lớn đem tặng mấy vạn tu sĩ ở đây mỗi người một khối lớn như thế vậy chẳng phải liền gần như vét sạch cả mỏ rồi hay sao?
Lạc Thủy cảm nhận được ánh mắt của các muội tử liền quay lại nháy mắt ý bảo họ yên tâm. Tiên linh thạch này nàng không phải lấy bên dưới Tuyết Liên Cung mà là trong tiểu thế giới của Bồ Đề Tổ Sư khi còn theo Chu Cương Liệt học nghệ.
Một vị đại năng Đế cấp như tổ sư mở ra động thiên phúc địa thì làm sao có thể thiếu mấy loại khoáng sản như vậy. Thậm chí mỏ tiên linh thạch của Bồ Đề Tổ Sư còn lớn gấp hàng trăm lần ở Tuyết Liên Cung nữa.
Tổ sư cũng không quản, đệ tử muốn lấy bao nhiêu cứ việc đi đào, bởi vậy trước khi rời đi Chu Cương Liệt cùng Lạc Thủy đã làm một mẻ cực lớn, hắn định sau này khi thành lập tiểu thế giới cho riêng mình sẽ dùng số tiên linh thạch đó tạo ra nhiều mỏ khoáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên bồng nguyên soái - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 205 |
Ngày cập nhật | 13/07/2025 05:55 (GMT+7) |