Giờ tan việc cũng đến, thằng Vương ở lại cùng bố mình bàn công việc, chào tạm biệt nó là tôi không cần nghĩ phóng nhanh đến bệnh viện. Ánh chiều tà cũng thu sâu về sau những tòa nhà cao tầng, bầu trời đã tối hẳn, một làn gió lạnh thổi ngang qua người, tôi thở phù thành tiếng vuốt giọt mồ hôi lạnh trên đầu.
– Hôm nay đã bớt được chút nào chưa hả em?
Ngồi xuống đặt cháo lên bàn, sức khỏe của Nụ có vẻ đã tốt hơn, tôi nhìn thấy bình truyền nước cũng dần xuống đáy rồi. Nụ gật đầu rồi lại hỏi lo lắng khi nhìn thấy quan áo tôi mặc vẫn là đồ đi làm…
– Anh vẫn chưa tắm rửa gì à? Sao không về nhà trước rồi đi cũng được mà?
Tôi nắm tay em…
– Không sao hết, em còn nằm viện anh chẳng thể nghĩ được gì nhiều…
Vành môi nàng khẽ rung lên, và tôi đã nhìn thấy, em khẽ hừ nhẹ vì thẹn thùng…
– Trách nào người gì mà hôi rình…
– Bữa này nhỏ Han lại đến nữa hả?
– Dạ…
– Hai chị em nói chuyện gì với nhau cả buổi thế? – Tôi hỏi thăm đầy ngụ ý…
– Thì về công việc, và cả hình tượng bạn trai tương lai của em ấy nữa…
Tôi cười thú vị…
– Vậy mẫu bạn trai Han là gì?
Nụ lắc đầu, rồi tự đưa ra nhận xét…
– Em ấy không kể nhiều, nhưng kiểu đàn ông con trai, thông minh, chiều chuộng bạn gái, phong lưu trẻ tuổi, có đủ mọi điểm để chinh phục mọi phụ nữ…
– Nhưng mẫu lý tưởng như thế rất khó gặp…
– Nhưng em thấy Han rất xinh, dịu dàng không trau chuốt, song chỉ có đôi mắt là hơi buồn…
Rồi hai đứa lại nói chuyện khác về Han…
– Ngại quá nhỉ, con nhỏ này đến thường xuyên lại khiến hai đứa mình thêm khó sử rồi…
– Anh đừng lo, bác sĩ nói là em cùng lắm nằm viện mai hoặc mốt là có thể về rồi…
– Vậy thì tốt rồi…
Lúc ấy thì y tá cũng bước vào, xem từng người, tiện thể tháo kim truyền nước cho Nụ…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.cc/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Và xuất viện, không nơi nào tốt hơn về nhà, Nụ bước thật nhanh ra ban công, những châu hoa mà nàng trồng giờ này cũng đã nở rộ, tôi treo áo lên bước ra ngồi cùng nàng.
– Hoa cúc nở đẹp quá anh ơi…
– Ừ đẹp – tôi nhẹ vuốt tay lên những đóa hoa, quả thật những ngày qua bận quá không để ý đến chúng…
– Nhưng rồi cũng tàn sớm thôi, tuổi thọ của chúng không dài…
Trông Nụ chỉ trầm ngâm tựa cằm lên gối nhìn đăm đăm vào những dải hoa cúc, tôi cũng không biết là khi ấy em đã nghĩ gì trong đầu, cuối cùng thì chẳng nói gì, tôi đành vuốt tóc đánh thức em khỏi suy tư…
– Vừa mới xuất viện, để anh đun nước nóng cho em tắm nhé…
– Dạ – cô ấy trề môi gật đầu ủ rũ…
– Nào đứng dậy, làm gì mà uể oải như bà già 80 tuổi thế nhỉ?
– Anh nói ai già hả?
– Vậy thì vợ yêu nhé hì hì – nói rồi tôi khom người bất ngờ bế phắt Nụ lên đưa vào nhà, em nhẹ quá, nàng chỉ chợt kêu A lên rồi hậm hực nói…
– Thả em xuống, nhanh lên, kỳ quá…
Tôi cười nham hiểm nói…
– Hừm! Thả ở đâu, trên giường hả?
Mặt Nụ biến đổi như muốn khóc lên vậy, em xấu hổ dụi vào ngực tôi giọng nhỏ lại…
– Thả em xuống, anh đừng đùa nữa mà…
Nghe xong câu này mà người cứ như phát hỏa vậy, phải ráng lắm mới bình tĩnh mà thả Nụ xuống, tôi ráng nuốt khan mà gãi đầu…
Sau bữa tối ở nhà tôi tính đưa Nụ đi chơi đâu đó, nhưng sau cùng thì nàng lại đòi đi nhà sách…
– Em lạ thật đấy, tự dưng ngày cuối tuần lại đi đọc sách…
Nụ không giận, nàng chỉ mỉm cười, đôi mắt vẫn tìm kiếm…
– Đọc sách để tưởng tượng tốt hơn, anh tìm cho mình được sách gì chưa?
Tôi gãi đầu khổ sở nói…
– Trời hỡi, em thấy toàn là tiếng Hàn không? Vậy chẳng khác gì làm khó anh rồi…
Nàng che miệng ngộ ra…
– Hiz em quên mất hihi…
– Thôi cũng không sao, em muốn tìm loại sách gì, anh giúp cho…
Thế là xong buổi tối cuối tuần bên sách là sách, tôi tựa cằm làm đủ mọi chuyện lật hết trang này rồi đến trang khác, cũng không hề biết rằng Nụ đang nghiên cứu chuyện gì, và rồi một thứ lọt vào ngay tầm mắt mình, tôi đứng dậy đi về phía nó, cảm giác những ngón tay bắt đầu ngứa nghề trỗi dậy từ rất lâu.
Trở về nhà cũng đã hơn 22h, hai đứa lúc này lạnh run cả người…
– Để em đi pha trà – Nụ run giọng vuốt mái tóc lạnh đi nhanh vào bếp…
Tiếng dây đàn guitar cất lên, đúng là mùi xe mới mua có khác, tôi thử dạo đầu của bài tình khúc vàng, máy sưởi ấm lúc này mới khiến người dễ chịu hơn, tôi thích thú hát vài câu mặc dù cổ họng thấy khàn khàn vì lạnh…
– Lâu rồi, em không được nghe anh hát cho em nghe đó…
Đặt nhẹ khay trà nóng xuống bàn, Nụ đi tới ngồi nép sát cạnh làm tôi thấy trong lòng cao hứng thoải mái nói…
– Em muốn nghe bài nào, anh hát cho…
Nàng suy ngẫm vài giây những ngón tay mấp máy lên vạt áo len của mình…
– Vậy mời anh đàn cho em bài “đêm chơ vơ”đi…
Tôi suy nghĩ rồi ngạc nhiên nói…
– Bài này của Lê Hiếu, nhưng hơi buồn đó…
– Dạ! Anh hát cho em nghe đi – em gật đầu cười nói…
“Cất tiếng hát giữa đêm khuya xa… và đêm nay là đêm chơ vơ ngồi khóc cho ai… nhìn em đau anh chẳng có gì để làm bớt cơn đau của em…”
Khi tôi hết lời cuối cùng, em đã tựa vào vai mình từ bao giờ rồi, tôi buông đàn…
– Đến em đó…
– Hở, em? – Nụ tròn mắt mà trông yêu gì đâu…
– Thôi, anh hát đi chứ, anh không ga lăng gì cả…
– Ầy! Em học cái tính nhõm nhẽo của ai thế?
– Hì hì… là sinh ra là tự có rồi đó anh à… hát nữa đi anh, bài sau là bài “dòng thời gian” đi…
– Bài này cũng buồn, em không còn bài nào vui hơn để yêu cầu anh được hả?
Tôi ngỡ ngàng thắc mắc hỏi…
– Vì những bài hát buồn luôn khiến người nghe phải nhớ lâu hi hi, anh uống trà đi, uống cho ấm cổ họng rồi hát…
“Đường còn dài, và còn nhiều hơn chông gai… mai về nhìn lại cuộc đời vui kia… bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì…”
Và tự dưng nghĩ đến bài hát này của nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong, thì tôi lại nhớ ra bài “Đôi mắt” hơi lâm vào suy nghĩ miên man, ngón tay đã thôi gảy đàn, nhạc đã dừng hẳn, Nụ ngồi cạnh tôi cũng biết chuyện này nhưng cô ấy không nói gì, tôi thở nhẹ ra một hơi dài, đặt nhẹ cây đàn xuống, tôi quay sang thì thấy em cũng nhìn mình, mặt đối mặt, vài giây hơi do dự tôi chuyển người đặt người em xuống thảm, hai tay cũng đã nắn nhẹ lên hai vai nàng, trong cái tư thế một trên một dưới như thế này, mặt em bây giờ như phát sốt đỏ hồng nhìn lấy tôi, tóc dài phủ xuống mặt thảm lộ ra khuôn mặt khả ái, đặt nhẹ lên môi em một Nụ hôn thật sâu, mắt em nhắm nghiền, đôi bàn tay vuốt nhẹ vô lực trên ngực tôi, 1, 2 phút qua đi phải cho đến khi tôi rời môi hôn lên vành tai di chuyển xuống cổ, Nụ lúc này mới khẽ run lên giọng khó khăn nói ra…
– Hôm nay không được đâu anh, hiz em xin lỗi – giọng Nụ yếu ớt qua vành môi hồng…
Tôi cụt hứng, nhưng cũng đành nén lại cơn dục vọng, vì em vừa mới khỏi bệnh, đành nằm xuống bên cạnh Nụ cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình, ngoài trời lúc này xuất hiện một cơn mưa, thật! Trời đã lạnh còn thêm mưa đêm, và khi quay đầu trở lại, tay của Nụ đã đặt nhẹ lên ngực mình, nhẹ nhàng gối đầu lên vai ôm ấp trong lòng tôi…
– Khi hoa Anh Đào nở…
Tôi quay đầu lắng nghe tiếp, và em cũng hít thật sâu dịu dàng tiếp tục nói…
– Bố nói với em rằng, mùa hoa Anh Đào năm sau, chúng mình hãy kết hôn…
Cả con người em như ôm chặt lấy tôi, nàng không thể tiếp tục nói vì bận ho, tiếng ho kéo dài liên tục, tôi quay sang thấy dạ mặt em hơi tái nhợt. Tôi vội vàng lo lắng đỡ người em ngồi dậy, vuốt lên lưng Nụ cho dịu dần cơn ho…
– Em sao thế?
Nàng lắc đầu, tiếng ho lúc này cũng dần nhỏ lại, tôi để em dựa hẳn vào người mình, tiếng ho được tay Nụ che miệng lại chỉ có tiếng rung rung của bờ vai truyền lên người mình…
– Em ở nhà, anh chạy ra ngoài mua lọ thuốc ho nhé…
– Không cần đâu ạ, chỉ là do tiết trời lạnh quá thôi ạ – em lắc đầu liên tục và tay vẫn níu áo tôi lại…
– Nhưng… trông em nhợt nhạt lắm, em cứ ở nhà đi nhé, anh đi một lát là về sớm thôi, ngoan nghe lời anh đi…
– Muộn rồi mà anh, trời còn mưa, cũng không còn tiệm thuốc tây nào mở đâu…
Hôn phớt lên trán nàng một cái tôi mới an tâm đứng dậy tính bỏ ra bếp…
– Vậy thì em ngồi ở đây, anh pha cho ly nước mật ong…
– Dạ – nàng gật đầu…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.cc/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Ngừng lại đôi giây sau cuộc họp vừa xong, vừa suy ngẫm vừa đi ra ngoài làm ly nước lạnh. Vậy là Nụ đã quay lại công ty được gần 1 tuần, mọi thứ quay trở lại như mong muốn, duy chỉ có cơn ho của em là vẫn chưa dứt, ngoài hành lang nơi phía căn phòng sang trọng, chính là vị trí của giám đốc dự án, cũng là bố của thằng Vương, từ ngoài hành lang nhìn sang có thể nghe thấy lời qua tiếng lại, giọng của một người đàn ông và một là của nữ, họ nói với nhau bằng tiếng Hàn nên tôi không thể hiểu được. Hơi hiếu kỳ đứng lại hóng chuyện một chút, chợt tôi giật mình khi nghe thấy chát một tiếng, vẻ như là một cái tát tai khá mạnh, im lặng một hồi sau, tiếng cửa mở ra khiến cho tôi cũng không kịp trở tay, và chạm mặt, tôi câm lặng nhìn người đối diện mà thầm than trong đầu, đó là con nhỏ Han, mắt em nó bây giờ đỏ hoe, da mặt bên trái đỏ hỏn, có lẽ vì cái tát khá mạnh, em nó khựng người lại vì bất ngờ, nhưng rồi tự lau nước mắt đi lướt ngang qua tôi thật nhanh, không biết hai người đã nói chuyện gì vậy nhỉ.
Nhìn bộ dạng bỏ đi áng chừng là đang uất ức lắm, rồi ngay sau đó như có luồng điện sau lưng làm tôi giật thót quay lại.
– Cháu đã nghe thấy hết rồi à?
Tôi nhìn mà khó khăn trả lời…
– Dạ thưa bác…
Nét mặt của bác ấy ra điều cũng thể khổ tâm lắm, chắc là đang rất hối hận vì lỡ tay đánh cháu gái mình, ông lắc đầu rồi buông nhẹ một câu với tôi…
– Là bác đánh con bé, đừng nói với Vương biết nhé. Không có chuyện gì đâu.
– Dạ cháu biết rồi…
Quay về phòng làm việc thì tràng diễn vừa rồi lại tự động tái hiện lại, tôi nhớ lại những lần nói chuyện với thằng Vương, chắc một ngày nào đó tôi phải hỏi nó kỹ hơn vậy. Còn bây giờ thì thử gặp nhỏ đó thử xem, và cũng không cần chờ lâu, đến giờ trưa tôi tìm đến chỗ làm của Nụ thì không thấy em, người đồng nghiệp có nói là cô ấy đã ra ngoài có việc theo lệnh của cấp trên. Hơi thất vọng nhưng khi quay lại thì lại gặp Han.
Nó quay đi luôn. Chắc là không tìm thấy Nụ, không hiếu sao hai chị em này lại thân đến kỳ lạ…
– À Han này – tôi bước theo gọi với lại…
Nhưng nó lại vờ như không nghe vẫn tiếp tục đi…
– Anh chỉ muốn cảm ơn em những ngày qua…
Bước chân của cô gái này vẫn đều đặn không vội vàng, còn tôi thì như người dưng. Chắc là vẫn còn ghi hận chuyện ban nãy. Tôi hơi thấy bực bội cuối cùng thốt ra một câu.
– Này… em bị điếc à?
Lời nói này hẳn phải xúc phạm nhưng tôi cũng sẵn sàng cho chuyện tiếp theo. Nhỏ Han đó dừng hẳn người lại, tôi thấy nắm tay hơi xiết, da mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, nhưng cũng cần nói, con gái mà thẹn thùng da mặt tái xanh có nghĩa là đang phẫn nộ tức giận, còn đỏ hồng thì là hòa dịu rồi. Tôi cười…
– Ra là không bị điếc…
– Bây giờ thì tôi không có tâm trạng, cảm ơn ý của anh, nhưng tôi không có sở thích nói chuyện với người lạ…
– Người lạ? Vậy người mà em vừa đến tìm cũng là người lạ?
Han im lặng rồi lại nói…
– Tôi không có thích được người khác mời, tôi không quen ăn không từ người khác…
Người gì mà khó chịu vậy? Cũng đâu cần phải quá nghiêm túc như vậy. Nhưng mà thôi, người ta cũng quá cự tuyệt thì đành vậy, để Nụ tính, điểm Nụ cười tôi nói…
– Vậy… nếu khi em nợ ai đó ân tình, em có mời người khác một tách cafe nóng không?
Một vài giây trôi qua, em nó không biết là đang che giấu điều gì, chỉ thấy hắn quay sang…
– Chắc chắn là có – tôi nhìn thấy đôi mắt Han lúc này mở to như lóe sáng lên…
Lạnh quá, khi đó khi mà tôi rời đi xui sao lại chạm mặt ông thần mà mình không mấy cảm tình hôm quán nhậu, anh ta cười có vẻ mỉa mai nói…
– Để ý à?
Tôi liếc xéo nhìn lại, tay này tính nói mình sở khanh chăng.
– Anh đọc được suy nghĩ của tôi à? Tôi thấy câu đó phải dành cho anh mới đúng…
– Đúng thì sao, không đúng thì làm sao? – Giọng lạnh lùng…
Tôi cũng không muốn đôi co thêm, rời đi trong im lặng…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.cc/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Quyển donkihote mà Han cho Nụ mượn giờ này cũng đã đọc được hơn phân nửa.
– Em đọc đến đoạn nào rồi?
– Đoạn ông ấy bị đưa về nhà cho gia đình chữa bệnh tâm thần. Còn anh? Anh thích điểm gì ở donkihote?
Nụ gấp lại sách quay sang hỏi tôi…
– Anh à? Là kiến thức. Tuy bị xem là điên khùng nhưng ông ấy rất giỏi…
– Ví dụ như… hì…
– Dạy người khác làm người, đưa ra những lời khuyên cho những cặp đôi trẻ, những gì ông ấy nói rất đúng. Còn em, em thích nhân vật nào nhất…
– Dorothea!
– Đa phần nhân vật nữ trong đó đều rất đẹp, chỉ trừ mỗi người tình chưa gặp của donkihote.
– Nhưng bà ấy là động lực để donkihote khiến mình thêm mạnh mẽ – giọng nàng dịu dàng…
Giọng em nhỏ dần rồi hơi gập mình ho lên khục khục, tiếng ho trong đêm tĩnh giá lạnh nghe sao u ám đến kỳ lạ.
– Lại ho nữa rồi, thôi mình vào nhà đi…
Giọng nàng buồn buồn an ủi…
– Anh đừng lo hi, tối nay em làm thức ăn khuya cho anh làm việc nhé…
Em ngủ sớm đi, chuyện đó anh tự làm được rồi, với lại gần đây anh thấy em gầy lắm, ăn gì thích gì nói chứ đừng im lặng như vậy.
– Biết rồi mà hi…
2h sáng, ly cafe giờ chỉ còn lại đá, dựa hẳn ra ghế duỗi người co dãn gân cốt, Nụ bây giờ đã ngủ ngon lành trên ghế, quanh người trải tạm chăn ủ quanh người chừa lại mỗi cái đầu nhỏ nhắn, bảo ngủ sớm mà không chịu, lại có tiếng ho phát ra từ Nụ, âm thanh khịt mũi nhè nhẹ trong ánh sáng lờ mờ của đèn để bàn. Vuốt lại tóc em, nhẹ nhàng cẩn thận bế lên đưa về phía giường.
Có vẻ như tiếng ho của Nụ cũng có phần thuyên giảm, thuốc cũng đã có tác dụng.
Hít thật sâu, nắm nhẹ bàn tay em, nơi lồng ngực phập phồng đều đặn từ tiếng thở mang theo chút u hương nhẹ nhàng của Nụ trôi vào mũi mình. Bần thần yên lặng phải phút trôi qua tôi mới tự nói nhỏ…
– Anh… yêu em nhiều lắm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |