– Thằng T. Lâu rồi không về chơi với cô dượng.
– Dạ con đi học đi làm miết nên cũng không có thời gian. Lươn lẹo vl, căn bản lười về thì nói lười về bày đặt bận rộn. Kkkk…
– Dượng nghe bố mày nói rồi. Tết ở đây ăn tết với cô dượng.
– Dạ. Tết này ăn tết SG cho biết.
– Vào nhà đi.
Tôi ngồi xuống cái ghế ngó nghiêng một lượt quanh nhà. Vẫn vậy như một năm trước có thay đổi thì có chăng là cái không khí trong căn nhà này. Từ khi ông anh con cả của dượng… Thì cũng không còn vui vẻ như trước nữa. Tôi cũng ít lên chơi vì lý do đó.
– Uống nước đi con. Dượng vừa rót ly trà đưa cho tôi vừa nói.
– Cô mày mới đi chợ chắc gần trưa mới về. Để dượng gọi điện mua ít đồ về trưa hai dượng cháu nhậu.
– DẠ. Dượng mời trà. Thế a Thứ đi đâu rồi dượng. Tôi cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
– Thằng Thứ nó đi làm rồi, mà nghe nó bảo tết này nó đi chơi với hội bạn ở đâu trên Gia lai. Thành ra có cô mày với dượng ở nhà.
– Dạ. Năm nay có con nữa dượng.
– Ừ ra tết hình như có mấy người ngoài quê vào đi mừng thọ đó.
– Ai vào thế dượng? Tôi hỏi đại vậy thôi chứ thật ra tôi cũng không quan tâm lắm.
– Mấy người bên nhà ngoại đó. Kệ tiếp không bận tâm lắm.
– Nghe nói chú… Cũng vào thì phải. Cái tên này khá bất ngờ khi tôi nghe dượng tôi nhắc đến. Bất ngờ sao để phần sau đến đoạn đó tôi kể tiếp.
– Dạ.
Tôi với dượng tôi ngồi trà nước say sưa nói chuyện từ chuyện thời dượng đi bộ đội rồi đến chuyện hồi tôi nhỏ xíu. Nghe dượng kể mà tôi cảm giác mình như đang ở quê vậy đó. Từng câu từng chữ gợi cho tôi bao hoài niệm về quê nhà về cái tết ngày xưa. Hai dượng cháu làm hết ấm trà thì cô tôi cũng đi chợ về mua mấy đồ nhậu mà tôi khá là khoái. Trưa đó hai dượng cháu cũng cò cưa qua lại hết gần lít rượu quê. Dượng tôi ví rượu là nước mắt quê hương, nên con em đi xa để nhớ về quê thì nên uống rượu. Nói thế chứ tôi không thích uống rượu buổi trưa vừa nóng vừa mệt cả buổi chiều cứ lờ đờ. Uống xong tôi lên phòng anh thứ ngủ một giấc tới tối bù cho hai đêm mất ngủ vừa rồi. Anh Thứ tết đi chơi thì phòng này là địa bàn cư trú của tôi trong mấy ngày tết này.
Mấy ngày giáp tết của tôi chỉ có ăn nhậu rồi ngủ cho mập thây. Lâu lâu cô dượng cần gì thì tôi xắn tay xắn áo làm phụ. Tôi cân tất từ dọn nhà trang trí gói bánh chưng cho đến hông xôi làm cỗ gà. Mấy cái này với tôi bình thường vì tôi con trai độc đinh nên tôi tập làm từ nhỏ rồi, sau không biết làm thì cũng đâu ai làm giùm cho đâu. Rồi ngày cuối cùng của năm cũng đến, lết đít ra cái shop gần nhà lựa cho mình bộ đồ đi chơi tết cho bằng với người ta. Tối 30 tôi gọi điện về nhà cho bố mẹ tôi trước tiên. Cả nhà tôi đang quây quần lại ngồi chờ đón giao thừa, từng người từng người thay phiên gặp tôi để nói chuyện. Mỗi giọng nói vang lên là lỗ mũi tôi cay thêm một chút, mấy ngày qua với tôi cũng thấy bình thường mà sao tới giờ phút cuối năm này lại làm tôi nghẹn ngào như vậy. Tôi sợ mình khóc, sợ gia đình tôi cũng không vui nên tôi đi xuống nhà đón giao thừa với cô dượng. Giây phút tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới cũng đã đến. Từng nhịp đếm ngược tới thời khắc giao thừa vang lên từ chiếc TV nơi phòng khách càng làm cho không khí thêm phần rộn ràng nhưng tôi lại thấy lạc lõng quá. Đây không phải nhà tôi, tôi chỉ ngồi vậy nhìn dượng tôi dâng hương mà tôi lại nhớ giao thừa mọi năm tôi với bố tôi bê cỗ gà lên nhà thờ dâng hương. Thôi thì năm mới không được phép buồn rầu, xốc lại tinh thần chúc tết cô dượng cho phải đạo trước. Tiếp đến là phần tôi thích nhất từ nhỏ đến lớn, chúc tụng và lì xì. Tết đó tôi được cô dượng lì xì cho hẳn 1 củ hehe. Chuông điện thoại tôi đổ và tôi biết người gọi điện cho tôi đầu tiên là ai. Chúng mày cũng đoán được đúng không.
– Hpny anh yêu. Hihi.
– Hpny.
– NĂm mới chúc tình yêu của em luôn mạnh khỏe, học giỏi và gặp nhiều may mắn nhé. Moahhh.
– Em cũng thế nhé.
– Anh phải chúc thành lời chứ.
– Năm mới chúc em thành công hơn năm cũ nha.
– Hi. Năm cũ em có người yêu rồi năm mới thành công hơn thì sao ta?
– Yêu nhiều hơn chứ sao.
– Hi. Anh yêu lì xì cho em chưa.
– Anh có tấm thân này thôi, em thích anh lì xì cho luôn.
– Không thèm nhé.
– Chắc không? Có người nói không thèm nha.
– Xớ. Vậy em lấy luôn. Hihi. Anh là của riêng em.
– Thì trước giờ vẫn của em mà.
– Ngoan lắm. Lì xì cho anh nè. Moahhhh.
– Cho anh gửi lời hỏi thăm đến ba má nha.
– Thay mặt ba má cám ơn con rể. Hihi. Anh yêu cho em gửi lời chúc đến gia đình anh nhé.
– Cảm ơn em.
– Em đi lễ chùa đây, lát về em gọi cho anh.
– Ok. Hôn em.
– Hi. Nói lại em nghe đi.
– Hôn em.
– Hi. Hôn anh. Em đi đây.
Điện thoại nhận biết cơ man nào là tin nhắn chúc tết từ những thằng bạn học như Lé, Xeko, Trắng… Hay anh em xóm trọ tôi ở Nát, Lợn, Thây ma… Rồi đến bạn bè ở quê. Chỉ riêng việc trả lời lại tất cả đã thấy lâu rồi đấy. Điều tôi bất ngờ là hôm nay mấy thằng con trời chúc cũng văn vẻ ý nghĩa và rất gì và này nọ. Chắc lại copy paste ở đâu ra rồi lại gửi cho bạn hiền đây. Chắc cái thời khắc đầu năm ai cũng muốn trở nên trang trọng và vui vẻ để đón nhận lời chúc may mắn từ người khác. Đuôi gà không nhắn tin mà gọi cho tôi. Mọi ngày có thể không nghe máy nhưng hôm nay giờ phút này thì tất nhiên tôi sẽ nghe máy và gửi vài lời chúc tốt đẹp.
– Hpny.
– Hpny.
– Năm mới chúc anh mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nhé.
– Cảm ơn đuôi gà nhé. Chúc đuôi gà sang năm cũng gặt hái được nhiều thành công.
– Cảm ơn anh. À sao mấy bữa em gọi cho anh mà không được.
– Tại T bận.
– Em lo cho anh lắm. Sợ anh ở lại gặp…
– Đầu năm ai lại nói chuyện xui xẻo thế.
– Hì. Về nhà thấy nhớ Sg quá. Nhớ cả anh nữa.
– Ăn tết vui không?
– Vui lắm anh. Anh ở SG vui không?
– Cũng bình thường nè đuôi gà.
– Người ta gọi em với anh rồi mà cứ kêu tên hoài. Nghe kỳ kỳ.
– Muốn kêu anh với em à.
– Ừ nè anh. Gọi thế cho thân mật. Hi.
– Ok em. Năm mới chiều lòng chút không sao.
– Đầu năm chiều thì cả năm chiều luôn. Hihi.
– Chiều tùy cái nha em. Không phải gì cũng chiều hết.
Tôi xàm xàm với đuôi gà lúc rồi đi ngủ mà quên mất lúc nãy TV hẹn tôi lát đi chùa về gọi điện. Mồng một tôi ở nhà với cô dượng đón khách với nhậu nhẹt từ sáng đến tối. Say rồi tỉnh tỉnh rồi say cho đến lúc tôi yên vị trên giường thì mới kết thúc. Niềm vui lớn nhất của tôi ngày hôm đó là được thêm gần củ tiền lì xì. Kkkk.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.cc/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Tiếng ồn ào dưới phòng khách làm tôi tỉnh giấc, hình như nhà có khách thì phải. Thôi kệ đi khách nhà dượng chứ phải khách tôi đéo đâu mà hồ hởi chạy xuống. Mặt trời cũng đã lên cao chiếu những ánh nắng chói chang xuống chiếc giường tôi đang ngủ. Uể oải đứng dậy vào nhà vệ sinh, cái đầu tôi lúc này nó cứ lâng lâng như đi trên mây chắc là do hậu quả của ngày hôm qua nhậu hơi nhiều. Thay lại quần áo cho đàng hoàng dù gì nhà cũng đang có khách khứa nên không thể lôi thôi lếch thếch trong bộ dạng như lúc mới ngủ dậy.
Tôi đi xuống bếp ở dưới tầng trệt mở cái tủ lạnh lấy chai nước suối tu ừng ực. Đang lâng lâng trong người mà uống nước mát vào cảm giác mát lạnh khoan khoái đi từ miệng vào tận trong lục phủ ngũ tạng. Tôi với bật lò vi sóng hâm lại ít đồ ăn rồi múc vào tô tính bê lên phòng ngồi ăn. Phải làm miếng gì cho vào bụng cho chắc chứ để cái bụng rỗng lát đi mừng thọ thì thế đéo nào chả say. Tôi bê tô cơm đi lên cầu thang hướng về phòng.
– Ô thằng T con ông bố tôi đấy à. Là chú X mà hôm dượng tôi có nhắc, chú này là em trai của vợ ông Thọ. Đại khái là Cậu đi mừng thọ dượng. Mà chú X này lại là bố của nyc tôi ngày xưa, hồi xưa bọn tôi yêu nhau gia đình chú X cũng biết nên giờ gặp lại tôi có phần ngại ngại.
– Dạ vâng chú vào lâu chưa? Mấy giờ mình đi qua Bình Dương vậy chú.
– Chú xuống máy bay là bắt xe về đây luôn. Lát nữa xe đến rồi đi qua luôn.
Nhà cô dượng tôi như cái trạm trung chuyển người vậy. Mỗi khi người ngoài quê tôi vào chơi đều ghé lại đây chơi rồi mới đi đâu thì đi. Phần vì nhà vừa gần bến xe, gần gà và sân bay nữa phần vì cô dượng tôi như kiểu cây cao bóng cả của hội đồng hương ở miền Nam nên người ta hay qua lại.
– Thế chú vào một mình hay vào cùng cô. Hỏi đại khái vậy chú vào với ai cũng chả ảnh hưởng đến tô cơm cháu đang chuẩn bị ăn.
– Cô bận ở nhà, chú vào với con nyc. Nyc, cái tên mà lâu lắm rồi tôi không nghe đến hay xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Có cái gì đó khang khác ở trong con người tôi. Phần muốn gặp nói chuyện xem có gì thay đổi trong hai năm qua không. Phần còn lại trong tôi lại bảo đó là quá khứ, TV mới là hiện tại.
– Dạ vâng chú. Cháu lên phòng lát đi gọi cháu với.
Tôi lên phòng bật cái laptop lên vừa ăn vừa nghe nhạc. Mấy nay không lên fb nên cũng mò vào xem có gì mới mẻ không. Toàn là khoe ăn tết mập thây hoặc khoe tiền lì xì còn lại là hình ảnh du xuân chùa chiền này nọ. Vào thông báo thấy có mấy bài viết tag tên tôi của bạn bè tôi đa phần là chúc tụng này kia nên tôi cũng làm lơ đi. Hai thanh niên cũng tag tên tôi nhưng không phải chúc mà là tag vào linh bài hát “con biết bây giờ mẹ chờ em trông…”. Bạn bè như củ cặc biết bạn nhớ nhà còn tag tên vào mấy cái bài như vậy, cơ mà không như vậy lại đéo phải bạn tôi. Kkk. Đuôi gà tag tên tôi vào mấy cái yêu yêu gì đó mà tôi không ngó chỉ vào xóa tag đi là được.
– Cốc… Cốc… Cốc… Tiếng gõ cửa phòng tôi, là phòng anh thứ mới đúng.
– Đợi tí. Tôi đặt tô cơm ăn dở xuống bàn rồi đứng dậy đi lại mở cửa.
– Ơ…
Đứng trước mặt tôi là nyc năm xưa. Dù biết là em ấy có vào đây nhưng tôi không nghĩ sẽ gặp lại theo kiểu một mình em ấy lên gõ cửa phòng tôi. Vẫn nụ cười rạng rỡ đó mà ngày xưa làm tôi điên đao. Em vẫn xinh đẹp như xưa nhưng thay vào đó là sự chững chạc hơn quyến rũ hơn. Không còn là cô bé hay làm nũng ngày xưa cứ hở ra là ăn vạ tôi mà là một người phụ nữ thực sự rồi. Mái tóc nhuộm nâu được uốn theo nếp gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khá sang chảnh. Cũng phải thôi em cũng con nhà có điều kiện nên mấy cái đó nó bình thường.
– Anh không mời em vào phòng à. Hi. Em cất lời phá tan sự im lặng cũng như sự ngỡ ngàng của tôi.
– À ừ. Xuống nhà trước đi. Anh thay đồ xong anh xuống. Tôi lúc này chả muốn đối mặt với nyc một chút nào, nhất là trong hoàn cảnh một đối một trong một căn phòng. Bây giờ tôi đã có người yêu mới, giữa tôi và nyc là một khoảng cách vô hình mà tôi không hề muốn phá vỡ nó. Sợi dây quá khứ rồi cũng sẽ đến lúc đứt rời.
– Anh… Vậy em xuống trước.
Một thoáng ngập ngừng em nhíu mày nhìn tôi rồi nụ cười lại trở lại trên môi em. Em đi xuống cầu thang nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn tôi như cố níu giữ cái gì đó. Tôi cũng không biết mình có phũ phàng với em quá không. Dù sao cũng từng coi nhau là tất cả mà giờ đây đến một câu chào hỏi nhau đàng hoàng cũng không thể. Giận em ư? Tôi không giận. Còn vương vấn chuyện cũ ư? Chắc cũng không.
Mọi người thuê xe về BD, lên xe tôi ngồi cùng với dượng còn em ngồi với chú X bố em. Dọc đường vài lần tôi vô tình bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi nhưng tôi lại lảng đi. Tôi cảm thấy khó chịu với ánh nhìn đấy, ánh nhìn của sự tiếc nuối, của những tình cảm chưa nguôi ngoai, của những cảm xúc mà chẳng thể giãi bày. Mừng thọ thì cũng như ở quên nên cũng không có gì đáng kể, còn tôi thì với thân phận tộc trưởng tương lai thì cũng vác ly đi mời đi chúc qua lại cho đến khi tàn tiệc. Em thì vẫn ngồi nhìn tôi như lúc còn trên xe, mỗi lần tôi nhìn thấy thì em lại mỉm cười với tôi. Lâu lâu em lại khoát tay kêu tôi lại ngồi cùng với em nhưng tôi lại lấy cớ đi chúc để lảng tránh. Khuôn mặt em xuất hiện nét thoáng buồn mỗi khi tôi né tránh. 10 giờ đêm bọn tôi mới về tới nhà ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày tiệc tùng nên về đến nhà là chui vào phòng nằm. Tôi mò lên phòng tắm rửa tí rồi đi ra sân thượng treo lên trên mái nhà ngồi hóng gió. Nói là mái nhưng thực ra là cái trần đổ bê tông cột chờ sau này có điều kiện thì xây lên tấm nữa. Ngồi trên này có thể quan sát được toàn cảnh đường phố cũng như xe cộ qua lại dưới kia. Hiện tại chỗ này chỉ để một cái bồn nước.
– Anh kéo em lên với. Là em đang hý húi treo lên chìa bàn tay chờ tôi kéo lên.
– Trên đây gió lạnh lắm. Nói vậy nhưng tôi vẫn đưa tay kéo em lên trên này ngồi với tôi.
– Chỗ này ngồi ngắm đường sá đẹp quá anh nhỉ. Em đưa mắt nhìn toàn cảnh một lần rồi lại ngồi cạnh tôi.
– Ừ em. Mỗi lần về đây anh hay lên đây ngồi.
– Giống hồi xưa mình hay cùng nhau ngồi… Nói đến đây giọng em có vẻ ngập ngừng.
– Ừ. Chuyện cũng qua lâu rồi.
– Em xin lỗi. Nói xong em ngẩng mặt nhìn trời thở dài. Gió thổi làm tóc e tung bay xõa cả xuống mặt. Tôi thấy khóe mắt em có cái gì đó ánh lên, em đang khóc sao?
– Vì cái gì em?
– Vì đã xa anh. Nói xong em đưa tay lau khóe mắt.
– Chuyện qua rồi em. Chẳng phải hiện tại anh với em đều sống rất tốt sao.
– Ừ. Anh yêu ai chưa? Bất ngờ em quay qua hỏi tôi.
– Anh… Có rồi. Tôi biết câu này sẽ làm em buồn nhưng tôi phải nói ra.
Một sự im lặng bao trùm cả tôi và em, không ai nói câu gì. Gió vẫn thổi càng lúc càng lạnh, đôi vai em co ro run lên vì lạnh trong chiếc áo thun mỏng. Hai tay em ôm lấy bờ vai ngồi co ro trong gió ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. 1p, 2p… 5p… 10p thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi. Tôi và em vẫn như vậy không ai nói gì.
– Em có thể ôm anh lần cuối cùng được không?
Em cất lời phá tan đi sự im lặng đang bao trùm. Ừ. Có lẽ đây là lần cuối cùng em nói vậy. Tôi cảm giác được sau ngày mai em sẽ là một con người khác, một con người mà tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi không trả lời mà vòng tay ôm lấy em. Em cũng siết chặt vòng tay đầu gối lên vai tôi. Một cái ôm phá tan đi sự cố gắng của tôi trong hơn hai năm qua. Bao nhiêu cảm xúc khi xưa chợt ùa về, là những lúc ôm nhau giữa trời đông cắt da cắt thịt. Là những buổi sáng đạp xe chở em đến trường…
Em khẽ ngẩng đầu lên đặt vào môi tôi một nụ hôn, một nụ hôn mà tôi cảm nhận thấy vị mặn của nước mắt. Tôi đáp trả lại nụ hôn của em một cách nhẹ nhàng rồi dần dần bọn tôi trở nên gấp gáp hơn, mãnh liệt hơn. Từng chiếc quần cái áo trên người bọn tôi được trút bỏ. Cái cơ thể trần truồng ngày xưa tôi hay ôm ấp bây giờ lại lần nữa tái hiện trước mặt tôi. Chiếc lưỡi điệu nghệ của em đi khắp người tôi một cách thật đê mê rồi dừng lại ở nơi mà khi xưa em vẫn hay làm. Chiếc miệng bé xinh kia cứ thụt ra thụt vào cùng bàn tay mềm mại xoa nắn lên ngực tôi. Tôi kéo em đứng dậy xoay người cho em đứng chống vào bồn nước. Tôi từ phía sau đút vào trong em rồi nhấp nhấp. Gió vẫn thổi, SG cũng dần chìm vào giấc ngủ nhưng có hai người vẫn chưa ngủ bởi họ đang sống lại cảm xúc xưa kia một lần cuối cùng. Từng nhịp nhấp đều đặn, từng tiếng rên khe khẽ, từng hơi thở gấp gáp, tất cả hòa quyện lại với nhau. Đê mê và đầy cảm xúc. Tôi ra hết vào trong em rồi dựa đầu xuống lưng em, bên trong em tôi vẫn giật giật như muốn trút sạch hết trong người. Bọn tôi cứ đứng như vậy cho đến khi thằng nhỏ tôi tuột hẳn ra khỏi em. Em quay lại ôm tôi thật chặt rồi sau đó bọn tôi mặc lại quần áo đi xuống phòng tôi. Đêm đó bọn tôi làm nhau thêm hai lần nữa rồi mới đi ngủ. Trong cơn ngủ say tôi vẫn cảm nhận thấy một bàn tay mềm mại đang vuốt ve lên khuôn mặt của tôi, một đôi môi khẽ chạm lên môi tôi cùng vài giọt nước âm ấm rơi xuống mặt tôi.
Sáng thức dậy chỉ còn một mình tôi ở trong phòng còn em đã dậy từ lúc nào. Tôi nghĩ chắc em xuống nhà trước để mọi người không biết chuyện tối qua thôi nhưng khi nhìn thấy trên bàn có một chiếc vòng và một tờ giấy được gấp gọn nằm dưới thì tôi cũng dần hiểu ra được vấn đề. Đến lúc em phải hoàn toàn quên tôi và tìm cho mình một cuộc sống mới. Cầm chiếc vòng ngày xưa tôi tặng em nhân ngày sinh nhật em cùng tờ giấy có vài dòng chữ bị nhòe đi mà lòng tôi thấy trống trải một cách lạ thường. Cảm giác như mình mãi mãi mất đi một thứ trong cuộc đời. Cầm tờ giấy lên đọc từng câu từng chữ cuối cùng em viết cho tôi mà sao lòng tôi lại thấy buồn đến lạ.
‘Anh.
Em rất vui khi gặp lại anh, gặp được anh khó lắm không? Bao lần về quê anh đều tránh mặt em làm em buồn lắm anh biết không? Nhiều lần nhìn anh từ xa em chỉ muốn chạy lại thật nhanh để rồi ôm lấy anh thật chặt cho thỏa lòng mong nhớ. Nhưng em biết nếu em tiến lại gần một bước thì anh lại bước đi một bước khiến cho em không thể nào bước đi cùng anh được.
Em muốn được gặp anh một lần cuối cùng chỉ để ngắm nhìn người con trai mà em yêu nhất. Chỉ cần được thấy anh sống tốt là em. Mãn nguyện lắm rồi. Em phải phải xin bố mãi mới được vào đây chỉ để gặp lại anh một lần cuối vậy mà ban đầu anh lại né tránh em đấy. Nhưng dù sao em cũng đã làm được điều mình muốn bao lâu nay là được gặp anh. Cảm ơn anh đã cho em lại giây phút mà ngày xưa đôi ta đã có.
Ngày trước em ra đi là lỗi của em, khi em nhận ra cái sai của em thì em đã không còn anh bên cạnh em nữa. Em ước gì thời gian có thể quay trở lại để em không phải xa anh, để nước mắt em không phải rơi mỗi đêm khi nhớ về anh. Nhưng ước gì thì đâu phải là sự thật đúng không anh? Em phải chấp nhận sự thật rằng em đã mất anh, em đã tự mình đẩy anh ra khỏi cuộc đời em. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của em. Bây giờ em lại không đủ khả năng để đưa anh về bên em như lúc xưa. Em sẽ phải một mình bước tiếp con đường mà không có anh kề bên.
Em chỉ mong sao người mới sẽ yêu thương anh thật nhiều, mong sao mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh và nụ cười sẽ luôn nở trên môi anh. Anh cười đẹp lắm anh biết không.
À nhớ nhậu nhẹt với hút thuốc ít thôi nhé, nó không tốt đâu anh.
Bảo trọng nhé anh, chào anh chàng họa sĩ nửa mùa của em. Yêu anh nhiều…
BTTH’
Ném lá thư xuống bàn tôi chạy xuống nhà tìm em nhưng không thấy em đâu. Đồ đạc của em cũng không còn ở đây nữa. Tôi chạy ra đường với hy vọng sẽ nhìn thấy em một lần cuối, gật đầu chúc phúc cho em là điều duy nhất tôi có thể làm cho em lúc này. Những dòng xe cộ qua lại tấp nập sao tôi thấy quá lạ lẫm, bóng dáng người xưa đã không còn. Chú X vỗ vai tôi bảo em đi từ sớm rồi. Nghe bảo em ra Nha Trang chơi nhà bạn rồi quay ra HN luôn. Tôi lại lên phòng đóng cửa lại ngồi một mình trong phòng. Nhìn chiếc vòng tay tôi thấy lòng mình có cái gì đó khác lạ. Một chút nuối tiếc, một thoáng buồn, một chút thương. Có lẽ nên để em tìm cho mình một cuộc sống mới, một tình yêu mới. Bao yêu thương trước đây hãy coi nó như là một kỷ niệm đáng nhớ. Có lẽ đây là lần cuối cùng bọn tôi gặp nhau. Cất chiếc vòng cùng lá thư vào balo tôi cầm điện thoại nhắn cho em…
– “Sống tốt nhé em”
Cũng chừng đó năm bọn tôi không còn gặp lại nhau nữa. Tôi nghe bạn bè nói em giờ đã có gia đình và được một bé trai. Em lấy người HN nên cũng ít khi về quê. Tôi thi thoảng về quê vẫn ghé nhà chú X hỏi thăm sức khỏe nhưng chưa một lần tôi nhắc đến em. Phòng của em năm xưa vẫn còn treo một bức tranh ngày xưa tôi vẽ tặng em. Chú X bảo mấy lần định gỡ mà em không cho.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.cc/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Tôi ở chơi tới sáng mồng 8 mới về lại xóm trọ. Xóm trọ lúc này cũng đã có vài mạng lên rồi nên cũng đỡ chán hơn lúc trước, cả hội thống nhất với nhau khi nào đầy đủ thì làm cái tiệc gặp mặt đầu xuân cho tăng thêm tình cảm. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn mó nhau. À xóm trọ tôi lúc này cũng thấy gắn thêm mấy cái camera chỗ cổng với cuối dãy, nói chung là từ nay mọi hành động bẩn bựa của bọn tôi đều bị quan sát hết. Không biết vụ kia sao rồi, nhưng thấy có camera thì tôi cũng thấy yên tâm hơn về tình hình an ninh trật tự của xóm trọ. TV thì mùng 10 mới vào còn hai thằng mọi bạn tôi hình như qua rằm mới vào trường đi học. Mấy ngày này chắc quanh quanh ở phòng chứ cũng chả biết đi đâu.
Ngủ giấc tới chiều thì lão Nát sang gõ cửa phòng tôi. Lúc sáng tôi về thì lão vẫn chưa vào tới.
– Hello chú. Sang phòng anh làm ly. Anh mang mấy đồ quê vào. Lão vừa nói vừa chỉ cái thùng xốp để trước phòng lão. Balo vẫn còn đeo trên vai chứng tỏ lão vừa tới nơi. Chưa về phòng mà đã qua phòng tôi gạ nhậu rồi.
– Ừ anh. Xóm trọ có anh với em nhậu à? Đã mấy người lên đâu anh.
– Thằng Thây ma nó đang trên đường lên, chắc tầm 7h nó tới.
– Vậy à. Mà tết nhất thế nào anh. Vui không?
– Tết mà không vui thì đón tết làm gì chú. Anh hôm về bào được mấy thằng bạn 4 củ. Tối anh em nhậu xong đi khai xuân cái nhỉ. Gì chứ khai xuân em khai hôm mùng 2 rồi anh ơi. Em khai giữa trời gió lông luôn ấy chứ đâu phải lúi húi trong phòng trọ như anh.
– Nhậu đã rồi tính.
– Chú qua phụ anh tay làm vài cái nhắm. A đi tắm cái đi xe cả ngày rít ráy quá.
– Anh mời em qua nhậu mà.
– Mời cái đm chú. Lẹ lên đi, tính anh là không thích lề mề trong ăn nhậu. Tác phong của chú là phải đưa vào rèn luyện thêm.
– Anh im mẹ mồm đi. Mà giờ làm món gì anh?
– Gà thì luộc lên cho khỏe còn cua đem làm sốt me đi.
– Cặc. Đéo biết làm sốt me. Hấp mẹ nó cho nhanh. Đã nấu ngu mà anh còn màu mè.
– Đm chú như vậy sao lấy vợ.
– Ông im mẹ mồm đi.
– Chú qua làm đi anh làm đi tắm đã. Tất cả trông cậy vào chú.
Nói xong lão Nát đi về mở cửa phòng lấy quần áo đi tắm để kệ tôi với 2 con gà làm thịt rồi bỏ trong thùng xốp với 3 con cua sống để ngoài. Ok làm thì làm, ăn không được thì đừng có chê trách. Xắn tay xắn áo bê cái mớ đồ nhậu vào rửa, đếch biết để làm món gì nhưng cứ rửa sạch trước đã rồi nấu đéo gì thì nấu. Bật bếp lên bắc nồi nước luộc gà thì cái bình ga mini lại hết mẹ ga. Lão tạp hóa trước cửa dãy trọ thì hôm nay dở chứng hay sao lại đéo mở cửa mới căng. Về phòng tôi lục lại mấy cái bình ga mini xem còn bình nào không thì kết quả cũng chả ăn thua gì khi chỉ còn vỏ không. Xóm trọ lúc này cũng chưa lên mấy mà mấy đứa lên rồi lại thuộc dạng lười như hủi nên cũng đéo nấu ăn mà toàn ăn cơm tiệm. Giờ k có lửa thì làm đếch gì với mớ đồ sống này đây chả nhẽ ăn tươi nuốt sống như thời tiền sử. Con người văn minh như tôi không cho phép tôi thưởng thức ẩm thực một cách man rợ vậy được. Phải kiếm cách khác thôi. Thế là trong cái khó tôi lại ló cái ngu ra. Bao nhiêu khúc cây bà chủ trọ mua về để đó chưa kịp trồng lan tôi ôm về chẻ làm củi đốt. Lan thì trồng lúc nào chả được còn gà với cua không làm thì nó hư mất lại phí công người chăn nuôi. Đã có lửa nhưng giờ hai con gà thì lại không có cái nồi nào nhét vừa cả, chả nhẽ giờ luộc con này chín rồi cho con kia vào luộc lâu bỏ mẹ. Thấy lão Nát tắm xong tôi mới xui lão xuống chỗ cái bàn ngoài hiên nhà mà chủ trọ lấy trộm cái thau nhôm mà bả hay rửa đồ cúng để về luộc gà. Lúc đó tôi thấy mình ứng biến nhanh nhạy vkl luôn. Kkkk.
Mùi gà luộc thơm lừng cùng mùi cua chín hấp dẫn đủ để bất cứ thằng nào cũng phải sôi bụng nhỏ nước dãi. Bê hết vào phòng lão Nát nhìn tác phẩm của mình tôi thấy mình không đi học bếp hơi phí. Kkkk. Ấy thế mà vẫn có đứa chửi tôi.
– Làm gì mà khói thế. Tính hun khói chết người ta hay sao.
Cánh cửa phòng con Cận mở ra. Con này lên lúc nào nhỉ, do nó như mọt sách ít chơi cứ ru rú trong Phòng nên bọn tôi cũng ít khi qua nó. Đứa con gái vừa ho vì sặc khói vừa chửi tôi bước ra khỏi phòng. Đéo phải con cận mà con nào nhìn lớn tuổi hơn, lạ hoắc trước giờ tôi chưa thấy xuất hiện ở xóm trọ tôi luôn.
– À bọn mình đốt lửa gặp nhau đầu năm mới ý mà.
Nói xong nhìn vào cái bếp lửa đang âm ỉ cháy bốc khói tôi mới nhận ra là lúc nãy tôi đéo dập lửa. Tiện tay tôi hất ly nước uống dở vào bếp khiến mấy cái gỗ ẩm hơn bốc khói nhiều hơn. Mà cũng đéo trách tôi được tại vì phòng con cận đúng hướng gió nên mỗi lần có gió thì thổi khói vào là đúng rồi. Trách ông trời chứ trách đéo gì tôi, lâu lâu hun khói tí cho phòng bớt muỗi cũng được mà.
– Xớ. Làm đồ nhậu còn bày đặt làm lửa trại. Sinh viên mấy đứa cũng sướng hen. Nhìn kỹ lại con này chắc lớn tuổi hơn tôi nhưng nhìn khá là ngon, cao tầm 165 gì đó. Dáng mình dây cây cảnh da trắng tóc nhuộm khá là sành điệu, đã thế mặc cái quần sát háng mẹ rồi nhìn càng múp, nhưng điểm nhấn là cái ngực. Phải nói là vĩ đại, to tròn và không sệ, đã thế còn mặc áo ba lỗ không mặc áo ngực làm hai cái núm lòi lên khá là…
– Gặp mặt đầu xuân mà, lát chị rảnh không qua giao lưu. Giờ mới thấy chị lần đầu.
– Chị là chị họ của kính cận, sắp tới là hàng xóm của em đó, lúc trước chị có qua đây mấy lần rồi. Mà mời chị thật không đó, chị ham ăn lắm nha. Hehe.
– Thật hay không em cũng lỡ mời chị qua rồi, thôi chị cứ qua. Trước lạ sau quen.
– Hi. Vậy đợi chị thay quần áo đã chị qua.
– Thay làm gì chị, cứ tự nhiên như ở nhà đi chị, bọn em ở đây cứ như ở nhà mới thoải mái. Mặc vậy để vừa nhậu vừa nhìn vếu cho sướng đúng không mấy bác.
– Vậy em vào phòng chị lấy ít chả giò qua nè. Chị em mình góp gạo thổi cơm chung. Hi.
– Chị đã có lòng thì em có bụng. Đang lúc đói nghèo vét được cái gì vét cái đó. Kkk trừ vét máng ra.
– Gớm đói nghèo mà lập nguyên cái hội ăn nhậu. Chị Vếu bự vừa nói vừa đẩy cửa cho tôi vào phòng. Ở xóm trọ cả năm nay nhưng lần đầu tiên tôi vào phòng con cận này. Nay có bà Vếu bự đến nên sắm sửa đủ đồ đạc tivi tủ lạnh đầy đủ hết. Tôi ngó một vòng quanh phòng xem có thứ gì đáng chú ý không rồi lại mở cửa tủ lạnh lấy cây chả giò ra tiện tay vơ mấy cái đĩa luôn kẻo hôm sau mất công rửa.
– Ngộ ghê ta. Góp chả giò chứ không góp đĩa đâu nha. Chị vừa nói vừa nhìn tôi cười.
– Người còn góp huống chi là đĩa chị. Mai chị rửa luôn cho em nha. Hehe.
– Biết vậy tui không góp.
– Muộn rồi chị. Mà nói nữa em trả bây giờ.
– Thôi đi ông tướng. Lịch sử mấy ông ở xóm trọ T nghe hết rồi, không phải giả vờ. Chị Vếu bự nheo mắt nhìn tôi cười để lộ hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp.
– Thôi khóa cửa đi qua luôn chị.
– Ừ em. Em qua trước đi.
Tôi bê chiến lợi phẩm về phòng lão Nát trước, qua hay không là chuyện của Vếu bự còn tôi thì có thêm mồi thêm người rửa chén. Không qua thì bê chén bẩn qua trả cho nó chất. Kkkk. Tôi với lão Nát bày ra giữa phòng xong xuôi hết thì Thây ma cũng đến bê theo mớ đồ tươi lên nữa. Ăn thế đéo nào hết được nên tôi nói với hai lão giờ đem đi gửi hôm sau nhậu tiếp. Tôi bê con vịt với mấy con cá biển qua phòng Vếu bự để gửi nhờ tủ lạnh. Cửa phòng khép lại rồi nhưng không có chốt, do bọn tôi ở xóm trọ vẫn có thói quen xông thẳng vào phòng nhau nên tôi đẩy cửa bước vào phòng Vếu bự. Cảnh tượng trước mắt tôi là Vếu bự đang loay hoay mặc áo ngực. Thấy tôi Vếu bự á lên một cái rồi vơ cái áo ngoài che ngực lại khỏi tôi nhìn thấy. Che thế lồn nào được cặp mắt hai mấy năm tia gái của tôi, tôi nuốt nước miếng cái ực. Đúng là ngon, quá đẹp, không phải kiểu teen như TV hay nyc tôi mà là sự đẫy đà hơn, quyến rũ hơn của người phụ nữ đã đi làm. Nhìn đủ rồi tôi mới đi lại cái tủ lạnh mở ngăn đông nhét đồ vào xong quay qua nói với Vếu bự.
– Em gửi đồ đây hôm sau lấy nhậu nhen chị.
– À… À… Ừ. Em ra ngoài đi cho chị thay đồ. Vếu bự vẫn ôm cái áo che người nhìn tôi ngại ngùng. Ngại thì chạy vào nhà tắm mà thay đi còn đứng đó ôm ngực. Khó hiểu vkl.
– Nhanh nha chị. Có gì đâu mà ngại.
– Hừm… Em đi ra đi.
– Chả lẽ em đứng đây nhìn.
– Vô duyên.
– Nhìn thì được gì chứ thêm khó chịu. Thôi em về uống rượu đây. Chị qua nhanh nha.
Nói xong tôi chắp tay sau đít đi về phòng lão Nát…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời sinh viên oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 9 |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 05:23 (GMT+7) |