– Bốp ! – Đến lượt thằng Bon đá vào bụng thằng Xung.
Bị trúng đòn nặng, thằng Xung ôm bụng quỳ phủ phục xuống đất, liền ngay sau đó tôi lấy từ trong cặp ra chiếc mũ kết màu đen của mình:
– Đội cái nón này vào, A Lý !
Rồi tôi quay sang thằng Đóm, đưa tay chỉ về phía thằng Bon:
– Đóm, giờ mày chạy tới vờ la lên có đánh nhau, rồi khoá tay thằng tao đang chỉ, giữ chặt nó lại và quay mặt thằng đó kịp cho bạn tao thấy, còn lại để A Lý giải quyết !
Chừng như nhận thấy đám tụi kia định tiếp tục dần cho thằng Xung thì tôi hất tay:
– Lên đi !
Ngay sau hiệu lệnh của tôi, thằng Đóm liền nhảy ra khỏi gốc cây và la lớn:
– Ê, làm cái gì đó, bớ người ta có đánh lộn !
Và kế ngay sau đó, A Lý đội cái mũ đen sụp xuống che hết nửa khuôn mặt lạnh lùng đi tới, khi tụi đệ thằng Huy còn đang sửng sốt thì nó đã một cước đá thẳng mặt một thằng kế bên:
– Bốp ! – Thằng lâu la dính một đòn cước thẳng mặt rồi té bật ra đất.
A Lý tiếp tục đảo người sử ra một quyền của Lý gia đánh mạnh vào thằng tóc vàng:
– Chát ! – Thằng hippi nhanh như cắt đưa tay đỡ được, rồi nó la lên. – Chạy !
Thế nhưng chỉ có ba thằng chạy được, thằng Bon đang bị thằng Đóm tận dụng lợi thế bất ngờ giữ chặt hai tay nó từ sau lưng rồi kéo ra, chừng như khi tôi đã trông thấy thằng Xung vừa ngẩng mặt lên nhìn thằng Bon thì thằng Đóm theo lời tôi, thả tay cho thằng Bon bỏ chạy theo đồng bọn.
Đâu đó xong xuôi, A Lý dựng xe đạp thằng Xung lên và phủi người nó, rồi nhún vai vẻ như không có gì, cùng thằng Đóm bỏ về trong ánh mắt cảm kích hãy còn xen lẫn ngơ ngác của thằng Xung.
– Tốt rồi, về thôi ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Sao anh lại kêu em thả thằng kia ra ? Phải đập nó một trận chứ ! – Thằng Đóm thắc mắc.
– Rồi mày sẽ biết, A Lý nãy thấy mặt thằng Bon chưa ? – Tôi quay sang A Lý.
– Ừm, rồi, trả mày nè ! – A Lý tháo cái nón của tôi ra.
– Cứ giữ đi, từ giờ mỗi lần hành động, mày đội nón này vào, chiều nay tiếp tục nhé ! – Tôi nhoẻn miệng cười.
– Ok, tao khoái đập mấy thằng giang hồ mất dạy đó lắm ! – A Lý nhún vai đáp.
– Mà thằng tóc vàng khi nãy cũng khá nhỉ ? – Tôi nhíu mày hỏi.
– Cũng tạm, nó đỡ được quyền đó của tao thì chắc không phải là tay ngang ! – A Lý tặc lưỡi.
Vậy là bước đầu của kế hoạch đã thành công được một nữa, tiết tự học của buổi chiều hôm đó tôi cực kì hả hê khi trông thấy cái mặt dù đã cố tỏ ra bình thản nhưng vẫn nhăn như khỉ ăn ớt của thằng Minh Huy, khi mà nó trông thấy nạn nhân của mình là thằng Xung vẫn bình an vô sự vác thân đến lớp:
– Ắt hẳn giờ này thằng Huy sẽ cho rằng kế hoạch đánh người của nó bị xui xẻo vì ngẫu nhiên gặp người qua đường can thiệp ! – Tôi phân tích cho hội bàn tròn nghe.
– Nhưng tao thắc mắc là sao mày không ra can ngay cho nóng, lỡ thằng Xung bị đánh nặng hơn rồi sao ? – Dũng xoắn thắc mắc.
– Vậy mày thấy sao ? Thằng Xung vẫn khoẻ như voi kìa ! – Tôi cười đáp.
– Mà sao lại để thằng Bon bỏ chạy ? Phải đánh tụi nó chứ, việc gì giữ nó rồi lại thả đi ? – Tuấn rách ngạc nhiên hỏi.
– Ừm, vì tí nữa sau giờ tự học, tao sẽ cho thằng Huy một bất ngờ nữa ! – Tôi trầm giọng.
– Bất ngờ gì ? – Cả đám đồng loạt hỏi.
Rồi trước ánh mắt mở to hết mức vì tò mò của hội bàn tròn, tôi cười nhạt trả lời:
– Chiều nay tao sẽ gửi đến cho nó một thích khách !
Theo tất cả những gì tôi đã sắp đặt, vào tiết tự học thứ hai, vào lúc cả lớp đang ở 5 phút giải lao, khi mà thằng Minh Huy còn đang ngồi tại chỗ thì thằng Xung cũng đang ở gần đó chợt đứng bật dậy, nhổm người từ bàn 2 nói vọng xuống bàn 7 là chỗ ngồi của tôi:
– Nam, tao biết mặt thằng đánh tao rồi !
Liền ngay sau đó, tôi nhận thấy thằng Huy giật thót người vì câu nói của thằng Xung, và rồi đúng 45 phút sau, khi mà các học sinh hết giờ tự học vừa bước ra khỏi cổng trường, trong đó có thằng Bon đi chung với thằng Bin. Ngay trước mắt hội bàn tròn tụi tôi đang kín đáo ngồi ở băng ghế đá nhìn ra cổng trường, thằng Bon đang nhởn nhơ dắt xe ra khỏi cổng trường thì từ đằng sau, một thằng con trai đội mũ đen sụp xuống che nửa khuôn mặt im lặng bước tới:
– Bốp ! – Âm thanh khô khốc vang lên giữa đám đông học sinh ngay trước cổng trường.
Thằng Bon sau khi dính một đấm thẳng vào mặt thì lảo đảo dựa hẳn sang bên, để rồi…
– Rầm…. ! – Nó bật ngửa ra đằng sau té nằm luôn trên chiếc xe đạp của mình.
” Thích khách mũ đen ” sau khi lạnh lùng tổng thẳng một đạp vào bụng thằng Bon thì thản nhiên nhảy phốc lên xe đạp của một thằng nhãi khác đang chờ sẵn rồi bỏ đi trong sự ngơ ngác của mọi người xung quanh.
– Hai thằng đó… là A Lý và thằng Đóm mà ? – Khang mập há hốc mồm.
– Trời ơi, nó đạp thằng Bon lăn quay chết ngất luôn kìa ! – Dũng xoắn thẫn thờ.
– Vụ này là sao mày ? Tụi tao không hiểu ! – Luân khùng quay sang hỏi.
Tôi mỉm cười bí ẩn rồi bắt đầu giải thích tất cả sự vụ của ngày hôm nay:
– Quay trở lại lúc trưa khi thằng Xung bị vây đánh nhé, sở dĩ tao để thằng Đóm giữ thằng Bon lại rồi thả cho bỏ chạy, là có lí do !
– Lí do gì ? – Tuấn rách hỏi.
– Là để tạo ấn tượng cho thằng Bon rằng, khi nó bị giữ chặt từ đằng sau, thì nạn nhân của nó là thằng Xung ngay sau đó đã ngẩng mặt lên, và như vậy, thằng Bon đã bị nhận mặt ! – Tôi đáp.
– Thì sao ? Tao tưởng giữ thằng Bon lại là để cho A Lý biết mặt thôi chứ ? – Đến lượt thằng Chiến thắc mắc.
– Cũng đồng thời là vậy, nhưng mục đích chính của tao là thằng Bon nó phải tự biết rằng, nạn nhân của nó đã biết mặt hung thủ là nó ! – Tôi cười trả lời.
– Rồi…. ?
– Rồi dĩ nhiên thằng Huy sẽ biết kết quả của buổi trừng phạt bất thành, và qua lời kể của tụi lâu la, thằng Huy khi vừa biết tin sẽ nghĩ rằng đây chỉ là ngẫu nhiên có người qua đường can ngăn. Thế nhưng lúc chiều, khi tao bảo thằng Xung lựa cơ hội lúc thằng Huy đang ngồi trong lớp cố ý la lớn rằng thằng Xung đã biết mặt người đánh nó, thì ắt hẳn ngay sau đó, thằng Huy sẽ giật mình lo lắng !
– Ừm, tiếp !
– Bằng cách như vậy, tao đã hạn chế được kể từ đây, thằng Huy sẽ không dám tiếp xúc trực tiếp với tụi thằng Bon ở tại lớp mình như trước nữa, bởi như thế chả khác nào thằng Huy tự nhận là nó có dính líu đến vụ đánh nhau nếu chẳng may bị thằng Xung bắt gặp !
– Hay… ghê !
– Và thằng Xung nói câu nhận mặt với ai, là với tao, khi đó thằng Huy sẽ phải tự hỏi rằng, thằng Xung nói việc này với tao để làm gì, và chiều nay, tao đã cho nó câu trả lời !
– Thích khách là A Lý ?
– Ừm, mày nghĩ đi, đầu tiên thằng Bon theo lệnh đại ca Huy đánh thằng Xung, sau đó thằng Xung tố cáo với tao là nó đã biết mặt thằng Bon, và vài mươi phút sau đó, thằng Bon bị đánh ngay trước trường, ngay trước mắt thằng Huy, chắc chắn bây giờ đây, thằng Huy sẽ biết được rằng, tao là người đã gửi thích khách mũ đen A Lý đến !
– Rồi sao ?
– Thì lúc trưa đám thằng Bon bị một thằng mũ đen phá đám, bây giờ thằng Bon bị thằng mũ đen hành thích, nếu mày là thằng Huy, mày nghĩ sao ?
– Nghĩ… thằng Nam và thằng mũ đen là đồng bọn ?
– Ừa, vậy là kể từ hôm nay, tao đã ngầm nói cho thằng Huy biết rằng nó có sát thủ thì tao có thích khách, chỉ cần nó động đến bạn bè tao thì ngay sau đó chính tụi nó sẽ bị lại còn nặng hơn như vậy, và cũng chính thức tuyên chiến với nó từ bây giờ !
– Quá… đỉnh… ! – Thằng Quý há hốc mồm.
– Mà… vai trò thằng Xung đến đây là hết thôi à ? – Khang mập thắc mắc.
– Vẫn chưa, còn hậu chước là nó nữa ! – Tôi cười đápđáp.
– Hậu chước gì ? – Nó hỏi tiếp.
– Đến lúc rồi sẽ biết ! – Tôi nhún vai trả lời.
– À, sao tự dưng thằng A Lý đội nón đen chi vậy ? – Tuấn rách hỏi.
– Hê, đó gọi là hiệu ứng ấn tượng đấy, thích khách mũ đen, kể từ giờ lần nào hành động thì A Lý cũng đội mũ hết ! – Tôi khoái chí đáp.
– Ghê, mày lậm phim xã hội đen rồi ! – Nó chun mũi.
– Khửa khửa, mới chỉ là bắt đầu thôi, chuyện còn ở phía sau ! – Tôi cười ha hả vỗ vai nó.
Đúng vậy, sự xuất hiện thích khách mũ đen A Lý mới chỉ là mở màn cho cuộc chiến phía sau thôi, thế nhưng ngay lúc này đây tôi có thể chắc chắn một điều rằng, kể từ bây giờ thằng Minh Huy sẽ buộc phải suy xét lại mỗi khi nó muốn đối chọi với tôi, bởi bây giờ tôi đã đi trước một nước cờ áp đảo, nước cờ giáng một đòn nặng nề vào tinh thần của một thằng vẫn đang tự hão rằng nó sẽ mãi ở trong tối và là bất khả xâm phạm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |