Sáng hôm nay là một buổi sáng khác hẳn với hôm qua, phải gọi là rất khác, bởi hôm nay là chủ nhật, và tối nay là Giáng Sinh.
Ban đầu, tôi tỉnh dậy với một tâm trạng cực kì phấn chấn bởi những gì thu hoạch được của ngày hôm qua, khi mà Sơn đen về báo cáo với tôi rằng thằng Minh Huy đang cực kì bất ngờ, tự hỏi thằng mũ đen là thằng nào, và không biết rằng liệu còn thằng nào trong nhóm tôi giống như thích khách mũ đen hôm qua không. Và tôi lại càng nực cười hơn khi mà Sơn đen bày mưu cho thằng Huy kéo băng dứt điểm tôi ngay ngày hôm nay, để rồi cuối cùng chính thằng Huy lại e ngại nói rằng cần phải đợi một thời gian để biết được nhóm hội bàn tròn chúng tôi có động thái gì nữa đã. Tôi biết thằng Huy đã bắt đầu lo sợ rồi, vì bây giờ nó không còn ở trong tối nữa, nhất là khi sau này, tôi sẽ tiếp tục gửi thích khách đến gặp băng nhóm tụi nó.
Tóm lại, tôi đang rất vui !
Và ít phút sau, tôi buồn bã trở lại, khi mà mẹ tôi bảo:
– Tối nay Noel mẹ qua nhà cô Nguyệt chơi, con có đi không ?
– Dạ… chắc không ! – Tôi lắc đầu đáp.
– Qua đi, có con bé Trân nhắc mày mãi đấy ! – Mẹ tôi nói.
– Dạ thôi, để bữa khác, tối con đi với lớp rồi ! – Tôi thoáng chần chừ khi nghe đến bé Trân, quả thực hôm giờ tôi cũng chẳng sang nhà con bé học tiếng Anh, mà cũng chẳng thấy con bé gọi điện trở lại hỏi thăm lí do.
– Vậy con cầm chìa khoá dự phòng, nếu về trước thì có mà mở cửa ! – Mẹ tôi gật đầu.
– Dạ, con biết rồi ! – Tôi đáp.
Không có Tiểu Mai, thì ngày hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa chứ ?
Thế đấy, tôi buồn trở lại !
Ăn sáng xong, tôi chán nản tót lên ghế salon bật ti- vi xem phim, hết tập này đến tập khác, xem phim chán lại chuyển qua đọc truyện, từ cuốn này qua cuốn kìa. Để rồi ăn cơm trưa xong, tôi lại tiếp tục nằm nghe nhạc đến chiều, tôi nghe lại bản nhạc hôm trước.
– ” Ngày hôm nay qua cho lẹ dùm tui đi mà ! ” – Tôi chán nản nghĩ thầm trong bụng, bởi lẽ ra nếu cuộc đời như mơ thì ngày hôm nay mới đích thực là một ngày hạnh phúc, tôi sẽ được tay trong tay với Tiểu Mai mà đi chơi cùng nhau đến hết ngày.
Thế nhưng sự thật phũ phàng rằng lúc này tôi chỉ đang nằm ở nhà một mình, sự thật rằng Tiểu Mai vẫn còn giận tôi, thậm chí là chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa. Nằm nhà chán, ngẫm nghĩ một hồi tôi quyết định dắt xe ra ngoài định dạo vòng vòng chơi chút cho khuây khoả đầu óc rồi tối lại về ăn cơm, ăn xong lại ngủ, thế là hết ngày, thứ hai tuần sau lại đi học.
Đó chí ít là những gì tôi muốn, hay ít ra là những gì tôi nghĩ, thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra theo một chiều hướng khác.
Tôi thẫn thờ đạp xe dạo quanh những con phố quen thuộc, có đôi lần muốn chạy ngang nhà Tiểu Mai để xem thử, hoặc dù là chỉ được nhìn nàng một giây phút thôi là tôi cũng đủ vui lắm rồi, bởi ít ra tôi sẽ tự an ủi mình rằng, Giáng Sinh mình cũng được thấy người ấy. Và rốt cuộc tôi lại ngại ngần, để rồi trong vô thức, tôi tự dưng quẹo thẳng vô nhà sách dọc đường, khi nhận ra thì tôi đã đứng ở quầy hàng đầy những kệ sách cao nhồng trước mặt.
Nhìn tấm biển khu vực bán đồ lưu niệm, tôi bất giác nhớ lại cũng vào những ngày này năm trước, tôi hãy còn đang tất bật chạy hết nơi này đến nơi khác để tìm mua nguyên vật liệu làm quà Noel tặng cho Khả Vy. Nhìn cây thông đang sặc sỡ đèn màu ở giữa sảnh trong với những dây ruy băng lấp lánh và các quả châu đầy màu sắc, tôi lại một lần nữa ngớ người ra:
– Giáng Sinh rồi….. !
Ngày này năm trước, tôi đã cùng…….. !
Mãi miên man với dòng hồi tưởng của mình, tôi không hay biết một người đang đứng trước mặt mình, người ấy khẽ gọi:
– Nam…. !
– Hở ? – Tôi giật thót người.
Để rồi khi nhận ra người đó là ai, tôi thoáng sững sờ rồi rất nhanh chóng, lấy lại vẻ lạnh lùng mà tôi đã mặc định rằng từ trước giờ sẽ dành cho người đó.
– Sao vậy ? – Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên.
Trước mắt tôi là Khả Vy xinh xắn đang ôm sách trước ngực, em ấy nửa ngạc nhiên, nửa ngại ngần hỏi tôi. Thế nhưng tôi lúc này chỉ đang lấy làm lạ lùng, vì sau tất cả những gì em ấy đã đối với tôi, thì sao còn đủ can đảm mà đối mặt với tôi như thế này chứ. Khả Vy chia tay tôi để đến với một người con trai khác, sự thật là vậy.
– Ừm, không có gì ! – Tôi lạnh lùng nói rồi quay đi.
– ” Phải rồi… ngày này năm trước, mình đã quên mất là mình có tặng quà cho Vy….. ! ”
– Này, mình… nói chuyện chút, được không ? – Khả Vy vội bước theo.
– Có gì để mà nói… mình đang bận…. ! – Tôi tự dưng nghe lòng mình bối rối, cố lắc đầu từ chối.
– Chỉ một chút thôi, không lâu đâu ! – Em ấy nài nỉ.
Trước ánh mắt gần như là đang trông chờ hết mực của Khả Vy, tôi không còn cách nào khác hơn là đồng ý với lời ” mời ” bất ngờ này, và tôi cũng biết luôn…. Vong tình thiên thư đã tiêu dzên rồi, vì nếu theo đúng bộ thiên thư vong tình này thì bây giờ tôi phải bỏ đi mới phải.
Hai đứa tôi ngồi tại quầy nước của nhà sách, Vy gọi nước cam, tôi không muốn nhớ lại ngày trước, nên đã gọi cho mình cốc nước lọc. Sau vài giây yên lặng, Khả Vy gượng cười thật tự nhiên rồi mở lời:
– Ừm… cảm ơn nha !
– Gì chứ ? – Tôi thắc mắc.
– Cảm ơn vì hôm 20-11 đã giúp mình ! – Em ấy nhìn tôi.
– Đừng bận tâm ! – Tôi cố trả lời một cách lạnh lùng hết mức có thể, bằng một chất giọng và thái độ rất muốn kết thúc cuộc gặp này hết mức có thể.
Khả Vy thở hắt ra, rồi đưa mắt nhìn tôi:
– Xin lỗi !
– Hở ? Gì ? – Tôi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
– Xin lỗi vì ngày trước đã… ừ…. đối với Nam như vậy, nhưng mình vẫn mong có một ngày được giải thích tất cả mọi chuyện !
– Chuyện gì, mình không hiểu !
Mặc kệ thái độ bất lịch sự của tôi, em ấy thở dài, rồi lại mỉm cười tiếp lời:
– Nam hiểu Vy đang nói gì mà, mình chỉ muốn giải thích thôi !
– Hê, tờ giấy đó là đủ rồi mà ! – Tôi hừ nhạt.
Phải rồi, sau tất cả những gì em đã làm với tôi, thì tôi không giận em đã là một kì tích lắm rồi, thế nhưng giờ gặp nhau nữa để làm gì ?
– Không, vẫn chưa đủ !
– Vậy sao ?
– Mình biết, mọi chuyện là do lỗi của mình, nhưng…. !
-…………. !
– Thật ra, mình với anh Vũ biết nhau cũng lâu rồi, vì anh ấy là chỗ quen biết với chị mình, anh Vũ có tình cảm với mình cũng lâu rồi. Nhưng mình… ừ, cũng kể anh ấy nghe về Nam, và Vũ quyết định đợi… dù rằng mình có giải thích !
– Kể chuyện này làm gì chứ ? Thì chỉ là Vy thích Vũ hơn, vậy thôi !
– Đúng là như vậy, mình mến anh Vũ… nhưng chỉ là sau khi… ừ, chỉ sau kì nghỉ hè vừa rồi mà thôi, mình đã suy nghĩ rất nhiều…. và……. !
– Rồi, biết !
– Nam không biết đâu, lí do thực sự là vì……… !
Rồi Khả Vy ngừng lại, ngập ngừng như có điều khó nói, và em ấy tự dưng làm tôi tò mò theo:
– Vì sao ?
– Mình… không thể yêu nhau được, Nam à !
– Tại sao ?
– Lúc ban đầu, mình rất cố chấp, mình thích Nam, mình cũng biết từ lâu rằng Trúc Mai cũng mến Nam, nhưng mình chỉ đơn giản nghĩ rằng, thích ai là quyền của người đó, và mình có quyền giành lấy những gì mình yêu thích, chỉ là vậy thôi !
-……. !
– Rồi Nam cũng nói rằng thích mình, nhưng… trải qua rất nhiều chuyện, mình dần biết được, Nam chỉ… thật sự luôn hướng về Mai, trong thâm tâm của Nam, mọi chuyện Nam làm ẩn sau đó đều có sự hiện diện của bạn ấy !
– Những gì tôi làm là hoàn toàn thật lòng !
– Mình biết, Nam thật lòng với mình, và… mình cũng vậy, nhưng chúng mình vẫn chỉ là trên mức bạn bè bình thường một chút, mình quan tâm Nam, và ngược lại Nam cũng quan tâm đến mình, chỉ là như vậy, bởi những khi ở cạnh mình, Nam vẫn lo lắng mỗi khi Mai xuất hiện. Đó là sự lo lắng người kia sẽ ghen…. !
-………… !
– Mình từng thấy buổi chiều Nam ở ngoài biển, dạo chơi với Mai… sau khi đã nói với mình rằng hai người chỉ là bạn đơn thuần… nhưng nhìn Nam bồng một bé gái, Mai dẫn một bé trai… mình thấy……. !
Tôi thừ người sửng sốt… bởi đó buổi chiều tôi dẫn cu Bột ra biển, vô tình gặp Tiểu Mai cùng với Bồ Câu.
– Mình biết buổi liên hoan cuối năm, Trúc Mai đã để lại áo mưa cho Nam, và sau đó Nam đã chạy đi tìm Mai… dù rằng mình cũng đã đợi rất lâu…. !
-………….. !
– Với tư cách đang là một người bạn gái của Nam, nhưng mình lại không làm được những gì Mai đã làm với Nam, mình không… mình không làm được những điều không vụ lợi như Mai, mình hiểu cảm giác đau khổ của bạn ấy. Nhưng đồng thời mình cũng biết, Nam có để tâm đến những điều đó, và… mình đối với Nam không thể được như bạn ấy, mình không đủ cam đảm và không suy nghĩ được như vậy. Mình chỉ hay giận dỗi vô cớ và làm phiền Nam, cố gắng tỏ ra mình luôn cần được quan tâm…. !
-………. !
– Ngày đó… mình buồn lắm, đã bao lần mình tự hỏi, liệu rằng tình cảm mình đối với Nam thật sự là gì ? Nhưng chính Nam đã cho mình câu trả lời…. !
– Tôi ?
– Cách Nam đối xử với Mai đã cho mình câu trả lời rồi, Nam à, mình không muốn tự lừa dối bản thân, mình không thể tiếp tục gieo vào Nam một giấc mơ lung linh về tình yêu của hai đứa nữa. Không phải mình không hợp nhau, mà là vì… ngay từ đầu trong Nam chỉ có Mai thôi, vậy nên… mình muốn Nam cũng đừng tự dối bản thân thêm nữa, vì…… !
– ??!!
– Vì nhìn cách nào đi nữa, Nam và Mai đã mến nhau ngay từ đầu rồi !
Khả Vy mỉm cười nhìn tôi, một nét cười chân thành và trìu mến như tất cả những gì em ấy đang nói, khiến tôi… hoàn toàn sững sờ…. !
– Càng níu kéo, mình cảm thấy Nam càng xa hơn… ừ, chúng ta đã ngộ nhận lẫn nhau từ ban đầu rồi…. !
-…….. !
– Và rồi mình đã quyết định buông tay, ít ra đó là những gì mình có thể làm được cho Nam, dù rằng có đau khổ, nhưng… chừng nào mình còn tồn tại, thì Nam sẽ không thể đến với người Nam thật sự yêu được !
-…….. !
– Mình biết mình phải im lặng chia tay, mình hiểu Nam trọng danh dự… nên nếu bị mình đối xử như vậy, Nam sẽ ghét mình lắm, và… rồi Nam sẽ không còn cảm giác bị trói buộc hay áy náy nữa, Nam sẽ có thể toàn tâm toàn ý với… Trúc Mai…. !
Tôi… đã từng nói rằng em ấy không hiểu tôi, bởi cách em ấy đối xử với tôi trước mặt mọi người… vậy ra sự thật là như vậy sao… ?
– Ở cạnh Vũ, mình có cảm giác yêu, và được yêu…. Không có ý so sánh gì đâu, nhưng Nam à, đây là tất cả những gì mình muốn giải thích !
-…. Ừm….. ừ…. ! – Tôi thẫn thờ đáp lại. – Nhưng… xa mặt đừng cách lòng, chính…. đã nói… ?
– Mình biết mà, nhưng mình cũng biết lí do thật sự khi Nam giả say, mình biết Nam sang nhà Mai học đàn, mình cũng biết hôm cắm trại Nam đã về chung với Mai… mình biết nhiều, cũng buồn nhiều, nên… hi…. !
Đến đây, đôi mắt của Khả Vy đã hoe đỏ, em ấy ngập ngừng vài giây rồi tiếp lời:
– Ừ… mình tự dặn lòng mình rằng không được nghĩ như vậy, nhưng Nam… buộc mình luôn phải nghĩ vậy, mình biết rằng sống mãi với quá khứ thì sẽ không lớn lên được đâu… vậy nên, mình đã bước đi tiếp con đường của riêng mình, và… thật may là Nam cũng vậy, hi… !
-…….. !
– Mình mong Nam nhận ở mình một lời xin lỗi chân thành, từ một người bạn thân, nha…. Nam ?
Tôi thở hắt ra, cũng không biết là mình có đang buồn hay không, bởi sự thật những gì tôi đã đối mặt và những gì Khả Vy nói hôm nay cũng không khác nhau là mấy. Nhìn qua khung cửa kính đầy nắng, tôi thấy lòng mình trống rỗng, thênh thang… Những gì Vy nói hoàn toàn đúng, tôi tự làm thì tự chịu là phải rồi… đúng là vậy, trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai cả, chỉ là khi hai con tim không đập chung một nhịp nữa mà thôi.
Rồi hai đứa ngồi im lặng một hồi khá lâu, mỗi người ắt hẳn đang có những suy nghĩ khác nhau cho riêng mình.
– Ừm….. ! – Tôi gật đầu. – Mình hiểu mà… Vy cảm thấy vui là tốt rồi !
– Cảm ơn Nam, nhưng… Nam biết không, tốt bụng quá mức, là điểm mình yêu mến, cũng chính là điểm mình ghét nhất ở Nam đấy ! – Vy cười buồn.
– Tại sao ? – Tôi ngơ ngác.
– Vì… trong tình yêu, phải có một chút ích kỷ, nhớ nha Nam, đừng đối tốt với người khác quá, phải biết lựa chọn bên nào thật sự là quan trọng nhất, vì… cảm giác của người ở lại… không dễ chịu chút nào đâu…. !
Có lẽ… đến đây tôi đã hiểu được cái buông tay của Tiểu Mai vào hôm 20-11 là gì rồi….
– Ừ, mình hiểu tất cả rồi…. ! – Tôi thở dài.
– Hi… vậy… là bạn tốt của nhau nha ? – Khả Vy nhoẻn miệng cười.
– Ừa… mãi là bạn tốt ! – Tôi cũng mỉm cười, bởi… nụ cười của Vy ngày hôm nay đã không còn đáng ghét nữa, đã cất đi một tảng đá từ lâu nay vẫn hằng đè nặng tim tôi.
– Vậy… Nam với Mai hôm giờ… sao vậy ? – Em ấy thắc mắc.
– Không… không có gì…. ! – Tôi lắc đầu chối ngay.
– Hi, Nam nói dối dở tệ ! – Em ấy lại chun mũi và phì cười
-………. ! – Tôi đần mặt ra vì chẳng biết nói gì.
– Thôi, mình về trước nha ! – Rồi Khả Vy đứng dậy.
– Ừ… mình cũng về luôn ! – Tôi giật thót người.
– Mà… tối nay Nam có đi với lớp không ? – Em ấy lại hỏi.
– Chắc… không ! – Tôi thở dài ngao ngán.
– Tham gia đi, sẽ vui lắm đó ! – Vy mỉm cười.
– Ừ… để xem sao đã ! – Tôi gãi đầu bối rối.
– Vậy… mình về nha ! – Vy nghiêng mái đầu nhìn tôi.
– Ừ…. ! – Tôi cười đáp.
– Chúc hai người hạnh phúc ! – Em ấy nháy mắt.
– Ừ… hai người cũng vậy…… ! – Tôi trả lời.
Chiều hôm đó, tôi đạp xe về nhà với một tâm trạng thư thái như vừa cất đi một gánh nặng đã từ lâu còn đang hiện hữu trong lòng. Thầm nghĩ rằng cuộc đời đúng là có nhân có quả, hoá ra những gì tôi làm thì Vy đều biết cả, chẳng qua em ấy luôn cho tôi cơ hội, để rồi chính tôi để vuột đi mất. Và khi em ấy quyết định buông tay, thì tôi lại đau khổ đến mức gần như căm ghét…. Đúng là con gái luôn trưởng thành trước con trai đồng lứa, tôi quả tình là không thể suy nghĩ được như vậy !
Ôi thôi… qua rồi, từ giờ tôi với Vy đã là bạn rồi, xem như không nhắc lại nữa vậy !
Rồi tôi tự mỉm cười với chính mình, rằng Vong tình thiên thư đã đến lúc mất đi được rồi !
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |