Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Trại cai nghiện » Phần 17

Trại cai nghiện - Tác giả FrogMan

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 17

Đôi giáo vụ già thiệt tình tâm lý hết sức, đi mua 1 cái cây nhỏ xíu xiu mà mất tới 2 giờ đồng hồ lận. Tiếng chuông cửa vừa vang lên, mặt con nhỏ đã đỏ nhừ, cuống quýt kêu:

– Thầy cô về rồi đó, em làm sao bây giờ?

Tôi nhìn cái bộ dạng bối rối của con nhỏ mà mắc cười quá xá. Ông bả có phải con nít đâu mà không hiểu mấy vụ này, còn bày đặt mắc cỡ.

– Thì ra mở cửa cho ông bả chứ sao. Hay em tính… làm nữa?

Con nhỏ xuôi xị:

– Không giỡn à nha. Lát ổng chọc quê em thì sao?

Thiệt tình, người đâu mà da mặt mỏng dính. Tôi chạy ra mở cửa, 2 ông bà làm mặt tỉnh queo đi vô. Ông Bảo lé mắt dòm con nhỏ rồi lại quay qua tôi, cái giọng đầy ẩn ý:

– Mày có bắt nạt con nhỏ gì không đó Long?

Tôi nhún vai:

– Sức mấy mà bắt nạt nổi, em còn bị bắt lao động quá sức luôn đó!

Mặt con nhỏ đỏ rần rần. Bà giáo vụ già thấy tội nghiệp con nhỏ, chạy ra chỗ nó đứng, nạt tôi:

– Long không chọc Mỹ Anh nữa con! Lớn rồi mà ăn hiếp con nít hoài.

Tôi gãi đầu gãi tai:

– Chọc gì đâu cô. Nhỏ bắt em dọn dẹp nguyên đám chén đĩa đó, mệt muốn xỉu luôn.

Không có ông bả ở đó, dám con nhỏ nhào vô cắn tôi thành nhiều mảnh lắm. Ông Bảo cười ha hả, giục mọi người lấy đồ ra xe còn về trại cho sớm sủa. Tôi và nhỏ mắt đầy tiếc nuối, nhưng cũng đành xuôi xị bước vô xe, thở dài một cái não lòng. Không biết bao giờ mới lại có một bữa ngủ “đời” như bữa nay đây trời!

Vô tới trại, bước qua cái phòng cắt cơn, đã thấy nguyên một đám ken nhau đứng chật cứng phía ngoài hóng hớt. Bộ không lẽ lại có du đãng có số hay hoa hậu trại cai vô nữa hay sao? Cái đám rảnh việc này tụ tập đông vậy chắc chỉ có một trong hai lý do đó mà thôi. Nhưng tôi cũng mặc kệ. Tâm trạng đang vui vẻ, tôi cũng chẳng có đầu óc đâu mà hóng hớt. Du đãng tôi có lão Ngọc, hoa hậu tôi có con nhỏ, cần gì quan tâm tới ai nữa!

Du đãng đang nằm khoèo trên giường, lim dim đọc truyện, bộ dạng bất cần đời. Ngó thấy tôi vào, lão hừ một tiếng, xoay qua đọc truyện tiếp. Thiệt tình nản hết sức, thấy em út đi chơi nguyên buổi cũng chẳng thèm hỏi han câu nào. Tôi cũng kệ lão, ngồi chồm hổm lên giường, la:

– Sao anh thấy em về mặt anh tỉnh queo vậy anh Ngọc?

Lão trợn mắt, giơ cái tay lên nhứ nhứ:

– Ngồi im để tao đọc truyện, thằng nhóc ác! Mày đi chơi thì mày sướng chớ mắc mớ gì tới tao mà phải hỏi? Rảnh thì xuống mua tao phong kẹo, lẹ lên.

Tôi cũng ngán ngẩm với lão du đãng như con nít này, khoác cái áo chạy xuống căng tin. Thấy nguyên đám bu đông bu đỏ lại cà phê, coi bộ đang bàn tán dữ lắm. Cái vụ này và vụ tụ tập trước cắt cơn coi bộ có liên quan à nha. Tôi ngoắc một thằng nhóc ác, hỏi:

– Trại có vụ gì mà tụi bay tụ tập ghê vậy? Tính trốn trại hả?

Thằng nhóc liếm mép, kêu:

– Anh Long sáng không ở nhà nên không biết, trại mới có một con nhỏ Việt kiều vô đó. Mà nó quậy lắm anh, tưng bừng trong cắt cơn từ sáng tới giờ luôn đó. Mấy ông y tế canh nó mệt muốn xỉu luôn, sơ hở là nó đòi tự tử mới ghê.

Thì ra vậy. Tôi đoán trúng phóc mà. Tụi này chỉ có gái là nhanh nhẹn vậy. Thấy cái vẻ mặt hưng phấn của thằng nhỏ, tôi đoán ngay con nhỏ Việt kiều kia chắc cũng thuộc dạng có nhan sắc. Loại gái xấu sức mấy làm cho tụi này điên đảo vậy. Trại tôi không phải lần đầu tiên có tụi người Việt ở nước ngoài vô cai. Trước đó, tụi chơi hàng tận bên Úc, bên Mỹ cũng có nhập trại, đa phần là bị nhà lừa vô, bởi cai nghiện bên đó không có xi nhê gì hết. Nhưng đa phần lại tụi con trai, tụi này còn đàng điếm hơn cả đám chơi ken ở Việt Nam, chửi thề nhổ bọt xăm trổ không thua gì du côn thứ thiệt. Nhưng một con nhỏ Việt kiều thì mới à nha. Tôi hỏi thằng nhỏ:

– Con nhỏ trông ra sao mày?

Thằng nhóc mắt lại sáng bừng:

– Đẹp bá cháy luôn anh ơi! Đẹp như ghệ của anh vậy đó, nhưng cái tướng nó quậy lắm!

Tôi muốn ký vô đầu thằng nhóc ác một cái. Cái thứ xạo ke, trại này sức mấy mà có con nhỏ đẹp cỡ nhỏ Mỹ Anh của tôi! Chưa kịp giơ tay, nghe cái giọng chói lói của lão du đãng nghiền kẹo vang lên từ phía phòng tôi:

– Mày ngủ ở dưới căng tin hả Long?

Thiệt tình tôi cũng không để ý lắm tới con nhỏ Việt kiều gì đó, nhưng cái tụi rảnh việc này tối ngày bàn tán về chuyện đó, tôi không muốn nghe nhưng cũng lọt vô tai. Con nhỏ tên Việt là Thư, nghe đâu nó làm DJ gì đó cho một cái bar khá lớn, qua Mỹ từ năm lên 10 tuổi, mới về Việt Nam cỡ nửa năm. Ba thứ gái DJ, gái bar, tôi ở ngoài cũng không hào hứng cho lắm. Gu của tôi là gái ngoan, gái hiền, cỡ như con nhỏ Mỹ Anh vậy. Chưa tính con nhỏ DJ này còn đang trong trại cai nghiện, vậy ở ngoài chắc cũng bấy bá dữ lắm – tôi nhủ vậy.

Con nhỏ độ hóng hớt cũng cao nha. Tối xuống ngồi cà phê, nhỏ đã lanh chanh níu áo tôi:

– Anh nè, nghe vụ có bà Việt kiều vô trại mình cai chưa? Nghe đâu xinh dữ lắm đó!

Tôi ngán ngẩm. Ở ngoài nghe riết muốn khùng, xuống uống cà phê với con nhỏ ghệ mình cũng nghe nữa mới thật là mệt mỏi.

– Ờ thì anh cũng có nghe qua. Bộ em tính làm mai nhỏ đó cho anh sao mà kể chi vậy?

Nhỏ nguýt tôi, cái mỏ dài ra, tay nhứ nhứ:

– Cấm anh không có linh tinh đó nha!

Lão quỷ mắc dịch nãy giờ ngồi ôm cuốn truyện khư khư, giờ mới ngóc đầu lên:

– Phải con nhỏ mày hay kể tao nghe đó không Long? Con nhỏ mày khen xinh, tên Thư làm chỉnh nhạc phải không?

Con nhỏ lườm tôi một cái như muốn cháy mặt. Cái tay nhỏ lần ngay vô đùi tôi, miệng rít:

– Vậy mà còn làm bộ không quan tâm hả?

Tôi thiệt tình muốn xáng vô mỏ lão già dịch một cái quá xá. Thứ người đâu ưa kiếm chuyện phát ớn, mà lão cũng hay thiệt, nằm phòng đọc truyện tối ngày mà cũng hóng được tin tức mới tài. Thấy cái mặt tôi méo xẹo vì bị nhỏ nhéo, lão làm bộ vô tội, cắm cúi đọc truyện tiếp. Tôi khổ tâm hết sức, con nhỏ bình thường dịu dàng vậy mà sao nó ghen cũng ngầu quá xá.

– Lại nghe ổng chọc nữa, em khờ quá đi. Anh sức mấy mà quan tâm tới nhỏ khác, anh quan tâm tới em còn không hết luôn đó!

Mặt con nhỏ coi bộ dịu lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn ngó tôi đầy vẻ nghi ngờ, hăm:

– Anh mà để ý tới con nhỏ khác, đừng có mà trách em nha.

Tôi liếm môi:

– Thật ra thì… anh cũng có để ý một người, nhưng anh chưa có nói với em thôi.

Mắt nhỏ lại long lên:

– Anh nói cái gì? Anh để ý con nhỏ nào? Nói em nghe coi!

Tôi gãi đầu gãi tai:

– Thật ra người này em cũng biết mà. Thím Trang đó. Anh tính làm mai bả với anh Ngọc nhà mình nên mới để ý thôi…

Chưa nói hết câu, nghe nguyên cuốn truyện của lão già dịch xé gió bay tới bên cạnh. Thiệt tình, sao cứ nhắc tới mụ beo thời tiền sử này là lão lại nổi nóng à nha. Có khi lại yêu đơn phương không biết chừng…

Có điều, nói gì thì nói, tôi cũng hơi tò mò về con nhỏ Việt kiều này. Đám y tế nghe nhắc tới con nhỏ mắt mũi đỏ tưng bừng như thể hận không đem nó ra mà làm thịt được. Con nhỏ từ bữa vô cắt cơn hết đòi đập đầu vô tường, lại kiếm đâu ra cái miểng chai len lén vô nhà tắm cứa cổ tay, báo hại y tế nửa đêm chạy có cờ. Đưa nó ra khỏi cắt cơn, chắc họ cũng làm party lớn để ăn mừng quá. Nó ra khỏi cắt cơn, cục nợ coi như đã được chuyển giao sang nơi khác. Nơi tiếp nhận thứ nợ đời đó – không ai khác chính là phòng giáo vụ.

Ngày con nhỏ đó ra khỏi cắt cơn, đám y tế thiếu điều muốn mua hoa tặng nó để nó đi cho rảnh nợ, còn đám giáo vụ mặt mày méo xẹo. Trách nhiệm của họ là ổn định tâm lý cho học viên, giáo dục cho tụi nó đỡ quậy hơn chút, uốn nắn chút một để mai mốt về đời tụi nó có suy nghĩ. Gặp những đối tượng quậy và bất cần đời như con nhỏ này, coi bộ công việc của họ khó khăn dữ dội.

Bà giáo vụ già, ông Bảo được phân công đón con nhỏ từ cắt cơn để làm công tác tâm lý, nhân tiện làm quen với nhỏ đó luôn. Ai dè vô được 2 phút, 2 ông bà mặt mũi tiu nghỉu bước ra. Con nhỏ la lối nguyên một chặp, khóc inh ỏi, kêu không có muốn nói chuyện với ai hết. Nó không cần xách theo thứ đồ đạc gì hết trơn hết trọi, nước mắt nước mũi tèm lem, đi theo bảo vệ vô phòng. Nguyên đám học viên nhốn nháo ngó theo như coi hội.

Con nhỏ chỉ nhìn qua cũng thấy khá xinh. Nó có cái nước da đặc trưng của tụi sống bên xứ lạnh, trắng mịn màng. Mái tóc kiểu tomboy ngắn ngủn, nhìn khá cá tính. Con nhỏ cao, hơi ốm, nhưng khúc nào ra khúc đó, thiệt tình cái tướng cũng ngon lành. Nhưng tôi chỉ liếc sơ qua được vậy thôi, bởi con nhỏ Mỹ Anh đang canh me lom lom bên cạnh, cái tay để sẵn lên đùi chỉ đợi tôi nhìn lâu hơn chút là sẵn sàng tặng tôi một cái nhéo điếng người.

Dù vậy, có một điều làm mọi người trong trại hố to hết trơn hết trọi. Người chịu phiền phức đầu tiên không phải đám giáo vụ, cũng không phải bảo vệ hay quản lý trại, mà chính là… con nhỏ Việt kiều. Thiệt tình, trường trại không hề dễ sống và thơ mộng như trong truyện của tôi – dù cái trại tôi ở bé xíu và vỏn vẹn vài trăm mạng. Không có du đãng chống lưng, không có ba má quan tâm, cuộc sống không dễ chịu chút nào đâu. Trong đó không thiếu cảnh mấy đứa nhỏ gia đình ít điều kiện, không gửi phiếu vô xài phải lăng xăng đi phục vụ cho tụi có tiền, không thiếu những trường hợp bị đại bàng đại bác bắt chẹt đủ điều. Tôi là một trong những người may mắn trong trại mà thôi.

Con nhỏ ba má không rõ có quan tâm hay không, nhưng du đãng chống lưng thì chắc chắn nó không có nổi. Cái thứ beo trường beo trại lại chẳng phải cháu ngoan bác hồ gì, vừa xấu tính vừa có thói đố kỵ nhỏ nhặt rất đàn bà. Con nhỏ Mỹ Anh có lần từng kể hồi mới vô, mấy con beo trường cũng tính bắt nạt nó nhưng không nổi, bày trò kiểu chiến tranh tâm lý thấy phát nản.

Tụi này rất hay có kiểu không ưa nhỏ nào, khỏi cần đánh, chỉ cần bơ thẳng nhỏ đi cho sống thui thủi trong phòng, không ai nói chuyện, không ai để ý. Cái chiêu nghe qua tưởng rất con nít và nực cười này kỳ thật có tác dụng rất khủng khiếp. Trong khung cảnh trường trại thiếu thốn tự do, đòn trừng phạt tinh thần kiểu đó rất dễ đẩy người ta vào những suy nghĩ bi quan, tiêu cực.

Con nhỏ việt kiều mới vô trại, nhưng nó đã đắc tội với đám beo tới mấy điều liền: Thứ nhất là nó xinh – xinh hơn đám beo đó – đó là cái tội to nhứt. Thứ nhì, nó chảnh. Không biết chảnh thật hay chảnh giỡn, nhưng nhìn cái bộ dạng xinh đẹp và mấy cái hành động của con nhỏ khi mới vô, tụi nó sẽ đưa ngay ra một cái kết luận nhanh chóng. Thứ ba, cũng rất quan trọng – con nhỏ dám hút hết đám dê xồm của trại – cái tội này không tha thứ được à nha.

Con nhỏ nằm khác phòng với nhỏ Mỹ Anh. Cái phòng bên nhỏ nằm toàn thứ beo già cóc cáy, nghiện cỡ nửa đời người nên không có dễ chịu chút xíu nào. Cỡ lão Ngọc cho vô phòng đó có khi còn bật ra lẹ, nói gì thứ việt kiều nói tiếng Việt còn chưa rành. Những phòng trong trường trại, không ai muốn có người lạ nhét vô hết trơn, bởi đám đó luôn có những sinh hoạt riêng tư cần giữ bí mật.

Chơi hàng chẳng hạn, đóng cửa kỹ càng, cắt cử người soi bảo vệ cẩn thận, nhưng lát sau nguyên ổ bị bứng lên phòng bảo vệ – bởi có một con nhỏ trong phòng bẩm báo. Ngoài ra còn hàng lô hàng lốc những thứ vi phạm lặt vặt khác mà tôi cũng chẳng rành. Tuy nhiên, với kinh nghiệm 2 tháng trường trại của tôi, tôi biết ngay con nhỏ Việt kiều sẽ có một cuộc sống khá là địa ngục.

Mà kể ra con nhỏ đó cũng… khá là ngu. Không chơi được với đám beo già, nó có thể chơi với tụi học viên nam. Kiếm một thằng cha có số má chút, nó có thể yên tâm sống khỏe re trong trại. Trong này, du đãng là tiếng nói của trại, tụi beo già kia cũng còn phải nịnh một cây. Không tính về số má, ba cái thứ đồ vi phạm như hàng họ, thuốc tây, đố một thằng nào không phải du đãng trong trại mà có nổi. Bởi vậy, du đãng được săn đón dữ lắm chứ bộ, lão Ngọc nhìn già cóc cáy một cây, xấu như khỉ đột mặt lại còn ác nhưng không thiếu em tới à ơi đâu đó nha!

Con nhỏ này giống hệt như con nhỏ Mỹ Anh ở cái điểm ghét đám học viên nam. Mà nếu tôi là beo, chắc tôi cũng nhìn tụi nó mà ngán ngẩm một cây. Thứ gì đâu người xăm trổ tùm lum, mở miệng ra nói câu nào câu nấy đập vô tai vô duyên hết sức. Chưa tính tối ngày ở trong trường trại, chỉ nói chuyện giang hồ là giỏi chứ kiến thức hay kinh nghiệm sống thực tế có khi chỉ ngang tụi học sinh lớp 12. Nói chung là không hề phù hợp một chút nào với đám gái mới từ xã hội bước vô. Tất nhiên, trại không thiếu những thành phần thư sinh tử tế, học hành đâu vào đó, nhưng đám này thường lại chẳng có chút số má khỉ khô nào. Không có số má, gái nó cũng đâu có thèm để vô trong mắt!

Nhỏ này không kêu bảo vệ ỏm tỏi hay la làng giữa trại như con nhỏ Mỹ Anh hay làm với mấy cái đuôi. Nó chọn giải pháp im re như bị câm, thằng nào kiên nhẫn tới mấy cũng ngồi độc thoại một mình tới sùi bọt mép rồi lắc đầu đi mất tiêu. Từng thằng lần lượt lặng lẽ xáp vô rồi lại lặng lẽ ra đi trong chán nản. Riết rồi con nhỏ bị tụi nó gán luôn cho một cái tên: Thư khùng. Mà tôi cũng nghĩ con nhỏ có chút… hơi khùng thiệt. Nó cứ như người câm đi đi lại lại một mình hoài, không stress muốn tự tử mới là lạ đó.

Nhưng nói gì thì nói, con nhỏ vẫn chỉ là một đứa con gái 20 tuổi. Bên ngoài nó làm bộ cứng cỏi vậy, nhưng tôi biết chắc trong lòng nó đang phải chịu đựng nhiều thứ khủng khiếp ghê gớm lắm. Sống cái cảnh bị cô lập giữa đám người, thiệt tình còn khổ hơn nằm phòng kỷ luật. Con nhỏ Mỹ Anh của tôi tính thương người, thấy con nhỏ tội nghiệp thi thoảng cũng qua nói chuyện, giúp đỡ nhỏ kia một vài thứ lặt vặt. Nghe nó nói lại, nhỏ kia tỏ vẻ cảm kích nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều, chỉ nhát gừng đáp lại vài câu cho có lệ. Nhỏ kết luật: Em thấy hình như bả cũng có vấn đề vậy!

Càng về cuối năm, đám người đổ về cái trại ngày càng nhiều. Phần vì thành phố truy quét mạnh tay, phần vì các gia đình có con em nghiện muốn… tống đại vô để nhà ăn tết cho ngon lành. Qua Tết tây, đám học viên dồn về trại muốn chật cứng, tới giờ ăn thấy lúc nhúc toàn người là người. Mấy vụ tranh nhau cái bàn không thôi mà 2 mâm xáp vô táng nhau túi bụi, loạn hết sức. Có điều, cái bàn của tụi tôi ngồi lúc nào cũng để trống hết trơn, như thể trên đó có tấm biển đề: “Bàn của du đãng Ngọc” vậy. Vài đứa mới vô không biết le ve ra ngồi, đám Hiếu mốc ngồi ngay sau đã trợn mắt lên quát, sợ thiếu điều muốn ném bo mà chạy.

Bữa đó chủ nhật, đám học viên ở đâu ra đông như kiến. Nguyên cái nhà ăn ken đặc áo trại, tôi nhìn mà muốn ngán ngẩm. Tính ăn muộn chút cho đỡ đông, lão Ngọc sáng ngủ nướng than đói bụng nên đành xuống ăn ngay giờ cao điểm. Đẩy lão đi trước dẹp đường, tôi và nhỏ Mỹ Anh lóc chóc đi theo. Thiệt tình có lão cũng đỡ à nha, đi tới đâu đám học viên dẹp ra tới đó, hệt như xe lu vậy. 3 anh em hí hửng xáp vô lấy cơm, lão nhà bếp ngó thấy lão còn làm bộ lấy lòng:

– Bữa nay có mực xào ngon, Ngọc ăn thêm nha!

Rồi không đợi lão gật đầu, lão múc thêm một muỗng chà bá vô bo lão Ngọc. Lão tỉnh bơ như không, gật gật đầu, qua lấy cơm. Làm du đãng sướng không để đâu cho hết – tôi than dài một tiếng. 3 anh em bước về bàn ăn, thấy cái bàn trống trơn nằm lẻ loi giữa đám người ken nhau lúc nhúc. Thiệt tình, lại sướng thêm lần nữa!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Thông tin truyện
Tên truyện Trại cai nghiện
Tác giả FrogMan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ công khai, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 06/01/2020 06:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả FrogMan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân