Lần này Tiết Trạm không nói gì nữa, cũng không làm gì, chỉ trầm giọng phân phó tài xế đưa cô trở về chung cư.
Cô vốn định chuẩn bị cất hành lý vào nhà rồi sẽ trực tiếp đi tìm Kỷ Tùy, kết quả mới về đến cửa đã lại gặp Tiết Tử Ngang.
Không nghĩ tới hắn sẽ đến tìm cô, trước đó cô cũng chưa xem camera, giờ lại đột nhiên đụng phải làm cô cũng hơi kinh ngạc: “Tới lâu chưa?”
Tiết Tử Ngang nhìn hành lý trong tay cô: “Sau khi xuất viện, em vẫn luôn ở chỗ của chú sao?”
Chẳng qua mới có hai ngày mà thôi, căn bản không thể nói tới “Vẫn luôn” gì. Nhìn khuôn mặt hắn so mấy ngày trước còn tiều tụy hơn, Triệu Ngu ngừng một chút, nói: “Đi vào trước đi.”
Tiết Tử Ngang tự giác nhận lấy hành lý trong tay của cô, cô cũng không ngăn cản, dùng vân tay mở khóa dẫn hắn vào cửa.
Để hắn ngồi ở sofa, cô lại khách khí rót cho hắn ly nước, bản thân thì ngồi ở ghế sofa khác, lịch sự mà xa cách.
Thấy thái độ này của cô, Tiết Tử Ngang tự giễu mà cười, hỏi: “Em còn hận anh sao?”
Triệu Ngu buồn cười nhìn hắn: “Không phải anh đã biết hết chân tướng rồi sao? Tôi đâu có tư cách để hận anh? Muốn hận, cũng là anh hận tôi mới đúng.”
“Nếu không hận anh, vậy chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Nhìn vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, Triệu Ngu ngược lại không khỏi sửng sốt: “Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh nói, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.” Tiết Tử Ngang bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, nói rành mạch từng câu từng chữ, “Triệu Ngu, chúng ta bắt đầu một lần nữa, em muốn báo thù, anh cũng có thể giúp em.”
Thấy cô không đáp, hắn lại bổ sung nói: “Anh thừa nhận, rất nhiều phương diện anh đều không bằng được Tiết Trạm, nhưng có một số việc anh có thể làm, mà hắn lại chưa chắc đã làm được.”
Triệu Ngu nhướng mày: “Ví dụ như?”
“Em hẳn là biết, trong tay hắn hiện tại chỉ có 10% cổ phần Hoa Xán, trên tay anh và mẹ anh tổng cộng cũng có 10%, còn lại ở trong tay ông nội anh. Một nhà chúng ta có quyền khống chế Hoa Xán tuyệt đối, nhưng chỉ cần một khi ông nội còn sống, cái nhà này đều là do ông ấy làm chủ, các cổ đông hội đồng quản trị cũng sẽ do ông ấy làm chủ. Anh hiểu ông nội mình rõ nhất, nếu Tiết Trạm muốn dùng công ty vì em báo thù riêng, ông nội nhất định sẽ không đồng ý.”
Triệu Ngu cười cười: “Vậy ý của anh là, Tiết Trạm không đấu lại ông nội anh, nhưng anh thì có thể sao?”
“Không sai, em đã quên anh đã nói với em rồi sao, anh có đòn sát thủ?”
Triệu Ngu tất nhiên nhớ rõ, thời điểm hắn nói về việc này còn cực kỳ không đứng đắn, nói gì mà chỉ cần ôm ảnh chụp cha hắn khóc lóc, mặc kệ hắn muốn làm cái gì, ông nội cũng đều sẽ đáp ứng.
Đương nhiên cô cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của lời này, suy cho cùng thì ông nội Tiết đã phải trải qua nỗi đau mất con trai, lại thương tiếc Tiết Tử Ngang tuổi nhỏ mà đã mất cha, thế nên sự cưng chiều đối với hắn người khác không thể nào so sánh được.
Hiếm khi thấy Tiết Tử Ngang nghiêm túc như thế, Triệu Ngu hỏi: “Anh đã biết bộ mặt thật của tôi, coi như không hận ôi, thì cũng không đến mức…”
“Anh không buông tay được.” Hắn vẫn tiếp tục yên lặng nhìn cô, “Hai ngày nay, một mình anh chờ đợi, cũng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Thật sự anh không chấp nhận được việc em lừa anh, không chấp nhận được chuyện em còn có nhiều… Nhiều đàn ông như vậy, nhưng anh không muốn buông tay. Bất kể lúc trước người anh thích có phải là nhân vật em cố tình diễn ra hay không, bất kể đó là thật hay giả, thì đó cũng đều là em. Dù sao anh cũng đã yêu em mất rồi, anh không thể nào nói buông là buông được.”
Đột nhiên nghe được lời tỏ tình chân thành sâu sắc này, Triệu Ngu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Lúc trước cô luôn đeo mặt nạ, không ngừng tỏ ra yêu thương vô hạn trước mặt hắn, ngược lại hắn cứ như đang trốn tránh, không chịu thừa nhận quan hệ của cả hai, càng sẽ không nghiêm túc bày tỏ tình cảm với cô như vậy. Không ngờ sau khi lộ bộ mặt thật ra, ngược lại sẽ nhận được loại đãi ngộ này.
Trầm mặc hồi lâu, cô cũng chỉ cười nhìn hắn: “Nhưng anh cũng biết, hiện tại chuyện em muốn làm nhất chính là báo thù, thành thật mà nói, chỉ dựa vào một mình anh thì còn chưa đủ, những lời này, em cũng đã nói với cả Tiết Trạm.”
Tay đang đặt trên sofa bất giác nắm lại, Tiết Tử Ngang hỏi: “Cho nên, không chỉ có Tiết Trạm, Hứa Thừa Ngôn, Kỷ Tùy, Thương Lục… không một người nào em… Không chịu buông tay?”
“Đúng.” Triệu Ngu nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời cực kỳ dứt khoát.
Bất lực nhếch mép một cái, Tiết Tử Ngang ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu, vẫn không biết có thể nói thêm điều gì.
Triệu Ngu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn thời gian trên di động, đang chuẩn bị nói với hắn là cô muốn ra cửa để hắn rời đi, chuông cửa lại bỗng vang lên.
Tiết Tử Ngang đắm chìm vào vấn đề vừa rồi nên cũng không có phản ứng gì, Triệu Ngu ngược lại hơi hoảng hốt, theo bản năng mở Wechat ra, nhưng cũng không nhìn thấy tin nhắn từ Kỷ Tùy.
Nhưng thời điểm này, ngoại trừ Kỷ Tùy ra thì còn có thể là ai? Cô mới rời đi từ chỗ Tiết Trạm, dù sao cũng không đến mức Tiết Trạm chưa gì đã đuổi qua đây chứ?
Thấp thỏm đứng dậy đi ra cửa, Triệu Ngu nhìn qua lỗ mắt mèo, quả nhiên là Kỷ Tùy.
Cô chỉ nói với hắn là đã đi công tác về, có thể lập tức đi tìm hắn, ai ngờ hắn thế nhưng không nói một tiếng đã tới tận cửa nhà cô.
Cô vội vã quay về sofa, nhỏ giọng với Tiết Tử Ngang: “Kỷ Tùy tới.”
Nghe thấy cái tên này, cuối cùng Tiết Tử Ngang cũng có phản ứng, ngẩng đầu cười như không cười nhìn cô: “Bạn trai em?”
Nói đến đây hắn lại như nhớ ra điều gì, nhướng mày: “Em không đưa hắn chìa khóa, cũng không cho hắn biết mật mã của em sao?”
Coi như người đã bị cô thừa nhận là bạn trai chính quy, nhưng ngay cả tư cách tự mình vào chung cư cũng không có, đãi ngộ này so với vị bạn trai cũ là hắn thì đúng là còn kém xa.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc trong lòng Tiết Tử Ngang cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đương nhiên, với Triệu Ngu mà nói, đây cũng không phải chứng minh Tiết Tử Ngang ở trong lòng cô quan trọng hơn, mà chỉ vì Kỷ Tùy quá thành thật, còn không chủ động đề cập đến chuyện chìa khóa và mật mã với cô, cô cũng liền giả ngu, cố gắng giảm thấp toàn bộ những khả năng có thể gây phiền toái.
Tiết Tử Ngang cười nói: “Muốn anh trốn không?”
Đây xác thật cũng là phản ứng đầu tiên của Triệu Ngu, nhưng nhìn quanh bốn phía một lần, cô lại lắc đầu.
Chỗ này của cô rất nhỏ, chỉ có một phòng, có thể để hắn trốn ở đâu được? Kỷ Tùy cũng đã tới, đêm nay đại khái là muốn qua đêm ở chỗ cô, thế này rồi làm sao có thể trốn?
Nhìn thật sâu vào mắt Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu bình tĩnh đi ra cửa, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cô thật sự chậm rãi mở cửa ra.
Khuôn mặt tươi cười của Kỷ Tùy đã ở ngay bên ngoài, trong tay còn bưng bó hoa tươi xinh đẹp hiếm thấy: “Anh rất muốn gặp em, không thể chờ em qua chỗ anh được nên đã qua trước.”
Triệu Ngu cười nhận hoa, nhón chân hôn lên mặt hắn, lại dùng ánh mắt ra hiệu về phía Tiết Tử Ngang: “Anh vào đi.”
Theo tầm mắt của cô nhìn lại, nụ cười trên mặt Kỷ Tùy tức khắc cứng đờ.
Triệu Ngu nắm chặt tay hắn, bình tĩnh nói: “Tiết tổng nói có việc cần nói với em, cho nên…”
Cho dù là một người đơn thuần, cũng không có khả năng cho rằng Tiết Tử Ngang thật sự là tới để nói chuyện công việc. Huống hồ Kỷ Tùy tuy đơn thuần, nhưng chẳng qua là do đối mặt với cô gái mình thích mà thôi, chứ một người đàn ông sống nhiều năm như vậy, sau khi rời bộ đội cũng đi làm việc đến 3 – 4 năm, sao Kỷ Tùy có thể không hiểu rõ Tiết Tử Ngang định giở trò gì?
Đưa tay ôm eo Triệu Ngu, ánh mắt của Kỷ Tùy đã hoàn toàn lạnh lẽo, trong mắt đều là địch ý: “Tiết tổng không biết một người đàn ông trưởng thành đi vào chỗ ở của một người phụ nữ độc thân thì có gì không ổn sao?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang nhìn từ bó hoa trên tay Triệu Ngu, lại chậm rãi chuyển sang cánh tay đang ôm bên hông cô, hắn đột nhiên cười: “Tôi không tự tiện xông vào nhà dân, cũng không làm gì uy hiếp dụ dỗ thì có gì mà không ổn?”
Cảm giác rõ ràng được cánh tay Kỷ Tùy đang ôm bên hông cô siết chặt hơn chút, Triệu Ngu chỉ có thể len lén quăng cho Tiết Tử Ngang một ánh mắt, sau đó lại nhàn nhạt nói với hắn: “Chuyện Tiết tổng muốn nói, tôi cũng đã nói rất rõ ràng với ngài, bây giờ bạn trai tôi đã tới, ngài cứ tự nhiên rời đi.”
Tiết Tử Ngang nắm chặt quyền, nhìn thẳng vào cô vài giây, lúc này mới đứng dậy từ trên sofa, chân dài dứt khoát bước thẳng ra ngoài cửa.
Lúc đi qua bên người Kỷ Tùy, hắn còn cố ý dừng một chút: “Ngày đó chơi còn chưa đã, hôm nào lại thử thêm lần nữa?”
Kỷ Tùy nhìn chằm chằm khóe miệng hắn còn chưa tan máu bầm của hắn, khinh thường cười: “Nếu Tiết tổng còn muốn tự rước lấy nhục, tôi cũng sẵn sàng tiếp.”
Tiết Tử Ngang ám chỉ liếc nhìn Triệu Ngu, lúc này mới dùng loại ánh mắt thương hại nhìn sang Kỷ Tùy: “Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, chờ đến lúc Kỷ đổng thua, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có… Khóc nhè đấy.”
Nhìn hắn thản nhiên cười mỉa mai bước ra cửa, Triệu Ngu vội vàng đi qua đóng cửa lại, dè dặt nhìn Kỷ Tùy: “Anh… Giận em sao?”
Kỷ Tùy thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô: “Đúng vậy, anh giận rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |