Hắn không phải cố ý muốn nghe lén, cũng không biết vì sao mà bản thân cứ không rời đi, chỉ là khi nghe được những mẩu chuyện vụn vặt chưa bao giờ xuất hiện ở Trang gia này, hắn mới ý thức được, mình hâm mộ người ở bên trong đến thế, giống như hắn vẫn luôn vô cùng hâm mộ Lăng Kiến Vi.
Bắt đầu từ khi đó, hắn đã biết Đường Hi và Lăng Kiến Vi giống nhau, đều không phải người cùng một thế giới với hắn, bọn họ đều lớn lên dưới ánh mặt trời, mà hắn, dường như từ trước đến nay đều sống trong tăm tối.
Nhưng cho dù hắn sống trong bóng tối, cũng sẽ có lúc không khống chế được mà khát vọng ánh mặt trời.
Có lẽ là từ lúc thấy được nửa giờ tâm sự dịu dàng và hiếu thảo của Đường Hi, hoặc cũng có lẽ là từ lúc nghe thấy sự lạc quan và suy nghĩ đặc biệt khi cô ấy trò chuyện cùng mẹ, không rõ là vì sao, bắt đầu từ một đêm đó, hắn luôn không thể giải thích được mà muốn tới gần cô ấy.
Lúc đầu, hắn còn nghĩ rằng đây cũng chỉ giống với việc lúc trước hắn tới gần Lăng Kiến Vi, là hắn bị thu hút bởi những người ưu tú, cũng khát vọng sự ấm áp trên người bọn họ.
Nhưng dần dần hắn mới phát hiện, Đường Hi cùng Lăng Kiến Vi không giống nhau.
Khi đối mặt với Lăng Kiến Vi, hắn sẽ không mặt đỏ tim đập, sẽ không co quắp hồi hộp đến một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt nên lời, hắn càng sẽ không ghen ghét những người bên cạnh Lăng Kiến Vi.
Nhưng rất nhiều lần, khi nhìn thấy Đường Hi cùng những bạn nam chung lớp vừa nói vừa cười, trong lòng hắn sẽ cảm thấy chua xót, hắn không ngừng tự nhắc nhở bản thân, sống trong một gia đình không hạnh phúc như vậy, hắn không giống với tất cả mọi người, lại càng không giống Đường Hi.
Trang Diệp hết lần này đến lần khác ghét bỏ chính mình, lại vẫn luôn không cam lòng, mỗi lần đều muốn xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ tốt đẹp nhất.
Hắn thích nói chuyện phiếm cùng Đường Hi, thích nghe được giọng nói của cô ấy, thích nhìn gương mặt cô ấy khi cô cười thật tươi, hắn muốn vì cô, mà làm mình trở thành người tốt hơn.
Nhưng hắn cũng cực kỳ ích kỷ, muốn độc chiếm tất cả những điều tốt đẹp của Đường Hi, không muốn để người khác hưởng được chút gì.
Nhưng càng là như vậy, hắn càng cảm thấy không cách nào giữ được cô, cho dù cô đồng ý cùng hắn ở bên nhau, thì cũng là không thể.
Hắn dường như bị chia thành hai người, một người bảo hắn phải yêu thương bảo vệ cô ấy thật tốt, một người lại bảo hắn, kẻ từ nhỏ đã sống trong bóng tối như mày không xứng với với ánh sáng chói lọi đó.
Hắn thường xuyên thể hiện ra dáng vẻ tốt đẹp trước mặt cô, nhưng hắn lại cực kỳ sợ hãi một ngày nào đó cô sẽ phát hiện nội tâm hắn không tốt đẹp như cô đã từng thấy, hắn không nhịn được hỏi cô: “Đường Hi, nếu có một ngày em phát hiện, anh căn bản không phải là người tốt như em nghĩ, em sẽ còn yêu anh sao?”
Sau đó, hắn thấy được gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô ấy như mọi khi: “Bất kể anh biến thành người như thế nào, ưu điểm hay khuyết điểm của anh, em đều thích.”
Lời nói của cô giống như ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu hôm đó, sưởi ấm lòng hắn, làm hắn yên tâm hơn một chút.
Hắn bắt đầu kể từng chút cho cô nghe về tình hình trong nhà, về một Trang gia làm người ta khôngthể chịu nổi, đáp lại hắn, là vòng ôm dịu dàng từ cô, và lời nói: “Trang Diệp, anh còn có em, em sẽ mãi mãi ở bên anh.”
Hắn cũng cho rằng cô sẽ mãi mãi ở bên hắn. Cho đến khi hắn tận mắt nhìn thấy, Lăng Kiến Vi cùng cô ở trên sofa, đang làm ra hành động thân mật nhất, cho đến khi hắn chính tai nghe được, từ miệng bọn họ phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng.
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: http://truyensextv.cc/tro-ve/
Trang Diệp đã sớm biết Lăng Kiến Vi thích Đường Hi.
Sau sinh nhật mười bảy tuổi của Lăng Kiến Vi, hắn đến cửa hàng gốm lúc trước từng đi với Đường Hi để làm mấy bình hoa, ông chủ vẫn còn nhớ rõ bèn thân thiện nói chuyện vài câu với hắn, nói rằng cách đây một ngày, bạn hắn vừa mới lấy đồ đã nung đi.
Ý thức được người ông chủ đang nói chính là Lăng Kiến Vi, hắn có hơi kinh ngạc: “Cậu ấy cũng làm gì ở đây sao?”
Ông chủ cười ha hả nói: “Còn không phải sao, bạn cậu cũng thật kỳ quái, rõ ràng cái cục đen tuyền kia bị khuyết một góc, tôi cũng nói với cậu ấy để mình sửa cho dễ nhìn hơn một chút, cậu ấy lại không muốn, còn cầm thứ kia như báu vật vậy.”
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Trang Diệp nghi hoặc nói: “Cái cục màu đen nào nhỉ? Có phải là một hộp quà không?”
“Hóa ra là hộp quà à, tôi nhìn mãi còn tưởng là cái gì chứ, thẩm mỹ của bạn cậu thật đặc biệt.”
Coi món quà khuyết thiếu của Đường Hi như báu vật, lại tránh hắn lén lút tới lấy, Trang Diệp không ngốc, đương nhiên đã lập tức đoán được.
Nhưng hắn lại lo bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, cũng lo lắng mình đã hiểu lầm Lăng Kiến Vi, cho nên mấy ngày kế tiếp hắn còn cố ý cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện ánh mắt Lăng Kiến Vi nhìn Đường Hi hoàn toàn không giống, thậm chí ngay cả Đường Hi dường như cũng cố tình trốn tránh Lăng Kiến Vi.
Cô cũng biết Lăng Kiến Vi nổi lên tâm tư không bình thường với mình sao? Trang Diệp rất muốn hỏi, nhưng lúc nhìn hình ảnh Lăng Kiến Vi đứng chung một chỗ với Đường Hi xứng đôi như vậy, thậm chí ngay cả dũng khí để mở miệng hắn cũng không có.
Trước đó hắn chưa từng để ý việc Lăng Kiến Vi và bọn họ đi chung là bởi vì hắn cho rằng ngoại trừ học tập, Lăng Kiến Vi sẽ không muốn những thứ gì khác, nhưng khoảnh khắc này, Trang Diệp lại có thể khẳng định Lăng Kiến Vi đã có tâm tư với Đường Hi, hắn bỗng đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, mọi mặt của Lăng Kiến Vi đều ưu tú hơn so với hắn, lại được sống trong gia đình lành mạnh như Đường Hi, bọn họ là cùng một loại người, bọn họ mới thật sự xứng đôi.
Nhưng kẻ không xứng đôi là hắn cũng không thể cam lòng, không cam lòng để Lăng Kiến Vi cướp đi người hắn yêu thương nhất.
Hắn muốn tức giận, hắn muốn phẫn nộ, hắn muốn chất vấn sao Lăng Kiến Vi lại có thể khao khát bạn gái của anh em mình, nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác nói với hắn rằng, hắn phải là một Trang Diệp ưu tú nhất hoàn mỹ nhất, lòng dạ của hắn không thể hẹp hòi như thế.
Một mặt hắn hận không thể lập tức đuổi Lăng Kiến Vi đi, khiến Lăng Kiến Vi không thể gặp được Đường Hi, một mặt lại không ngừng thuyết phục bản thân mình, rõ ràng Lăng Kiến Vi cũng chưa làm gì cả, chẳng qua chỉ là tình cảm đơn phương, hắn không thể hèn mọn như thế, nếu để Đường Hi biết, nhất định sẽ khinh thường bụng dạ hắn hẹp hòi.
Mỗi ngày hắn đều rất cẩn thận ở trước mặt Đường Hi và Lăng Kiến Vi, ngoài mặt vẫn không có gì khác trước như cũ, nhưng trong lòng lại không bao giờ có thể bình tĩnh, đồng thời lại sợ hãi, luôn sinh ra những suy nghĩ không thể hiểu nổi, cảm thấy Lăng Kiến Vi và Đường Hi ở bên nhau mới là xứng đôi nhất.
Mấy ngày đều tự tra tấn bản thân như vậy, rốt cuộc hắn không chịu được nữa, lúc chuẩn bị lấy cớ để Lăng Kiến Vi phải rời đi, thì Đường Hi cũng trở về nhà, rốt cuộc nghỉ hè sẽ không phải gặp mặt Lăng Kiến Vi nữa.
Khoảng thời gian sau đó, bởi vì hắn ở giữa giở trò ngăn cản, bởi vì hắn viện đủ loại cớ và lý do khiến Lăng Kiến Vi và Đường Hi không thể gặp nhau, khi đó, cuối cùng hắn mới thoáng được thở dài nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy mình bỉ ổi, nhưng hắn cũng không thể làm gì, hắn còn cố ý gọi điện thể hiện ân ái với Đường Hi ngay trước mặt Lăng Kiến Vi, cho dù cảm thấy làm thế rất ấu trĩ, nhưng lại có cảm giác nghiện như ma túy.
Rất nhiều thời điểm hắn cũng từng suy nghĩ, vì sao hắn luôn kém xa Lăng Kiến Vi đến vậy?
Từ nhỏ đến lớn hắn cũng không thể sánh bằng Lăng Kiến Vi, vất vả lắm mới gặp được Đường Hi, Trang Diệp đã cho rằng đó là chuyện may mắn duy nhất mà mình hơn hắn, nhưng tấm lòng của Lăng Kiến Vi đối với Đường Hi, lại khiến Trang Diệp thấy như lâm đại địch.
Dần dần, cái tên “Lăng Kiến Vi” này như đã trở thành tâm ma của hắn.
Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng đó trong chung cư của mình, hắn lập tức sụp đổ tuyệt vọng.
Hắn tức giận Lăng Kiến Vi giở trò cướp người yêu mình, nhưng ngay cả trong lúc hắn chất vấn họ, trong lòng lại cũng tồn tại số trào phúng cùng chán ghét đối với bản thân.
Hắn không chấp nhận nổi việc Đường Hi phản bội hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn có giọng nói mơ hồ đang nói, cô lựa chọn Lăng Kiến Vi mới là đúng đắn, người hoàn hảo như cô, vốn chỉ có Lăng Kiến Vi mới có thể xứng.
Còn kẻ bị chính cha mẹ ruột không yêu thương, kẻ từ lâu đã bị cả thế giới vứt bỏ như hắn, giờ cũng chỉ là bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Như vậy, cũng chỉ hết sức bình thường.
“Trang Diệp.” Bên tai truyền đến giọng nói của đàn ông, Trang Diệp lập tức hoàn hồn, nhìn gương mặt quen thuộc ngay trước mặt kia, ngơ ngác ngẩn ra hồi lâu, lại vẫn không thể phân biệt được, đến cùng đây là hiện thực hay mộng ảo.
Lăng Kiến Vi tới xem Kỷ Tùy, không ngờ mới ra khỏi phòng bệnh đã gặp Trang Diệp. Thấy sắc mặt hắn không tốt, tinh thần thì hoảng loạn, hắn muốn mở miệng hỏi một câu, nhưng toàn bộ sự quan tâm bị nghẹn nơi cổ họng mãi không nói được.
Dừng một lúc lâu, Trang Diệp mới nói: “Tôi tới thăm anh ấy.”
“Ừ.” Lăng Kiến Vi gật đầu, “Vết thương của anh ấy đỡ hơn nhiều, qua mấy ngày nữa có thể xuất viện rồi.”
Nói xong lại là một trận nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Lăng Kiến Vi cất bước đi về phía thang máy trước, nhưng mà mới đi được hai bước, hắn đã lại nghe tiếng Trang Diệp truyền đến: “Nếu có thể, hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Lăng Kiến Vi dừng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Chưa chắc tôi đãcó cơ hội này.”
Trong lòng hắn tự biết rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, cho dù Đường Hi hay là Triệu Ngu, đối với hắn trước nay đều chưa từng có cảm tình.
Trang Diệp ngửa đầu nhìn lên tầng trên, phòng bệnh của cô ở trên đó, nhưng đến khi nghe được chính miệng cô nói mình sẽ bắt đầu tồn tại, hắn liền lập tức không có tư cách để xuất hiện trước mặt cô nữa.
“Từ đầu đến cuối, trong lòng cô ấy cũng chỉ có cậu.” Lăng Kiến Vi tự giễu mà cười, “Còn tôi, từ đầu đến cuối chỉ có ghen tị.”
Ghen tị với hắn sao? Đột nhiên Trang Diệp cũng cười, quan hệ giữa bọn họ, quả thật quá buồn cười.
Kỷ Tùy chắc là ngủ cũng không ngon, thân thể vốn chưa khỏi hẳn có chút suy yếu, sắc mặt càng là tiều tụy, thấy Trang Diệp đi vào, hắn khàn giọng nói một câu, “Sao tới sớm thế”, sau đó lại không nói gì nữa.
Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn khó xử khô khan như thế, Trang Diệp cũng không có gì để nói với hắn, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi và Trang gia cũng đã vạch rõ quan hệ.”
Kỷ Tùy gật đầu, chuyện này cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn, hắn cũng không cần hỏi nhiều làm gì nữa.
Trang Diệp tới phòng bệnh, là nghiêm túc chấp nhận thực hiện trách nhiệm của hắn, chăm sóc Kỷ Tùy tới khi xuất viện mới thôi, cho nên hai người cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu không liên quan, sau đó lại yên lặng, thẳng đến lúc Trang Diệc Tình cũng tới phòng bệnh.
Bởi vì chuyện đầu tư mà cô ta được phía công ty bảo lãnh cho ra ngoài, mặc dù các vụ việc liên quan vẫn đang được điều tra, chuyện cô ta bị mang đi một lần nữa cũng chỉ là sớm hay muộn, nhưng bây giờ vẫn còn có chút tự do ngắn ngủi.
Chắc đã sớm biết Trang Diệp cũng ở đây, cô cũng không kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh đi đến mép giường, hỏi Kỷ Tùy: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Kỷ Tùy gật đầu, nhưng không nói một chữ.
Trang Diệp đứng dậy đi ra ngoài cửa, Trang Diệc Tình lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của hắn, cũng không lên tiếng gọi lại.
Tình cảm chị em đã không còn nữa, lúc đối mặt với cô ta, thậm chí ngay cả tức giận và bi thương ban đầu của hắn cũng đã mất, cứ như cô ta chỉ là một người xa lạ.
Trang Diệp rời đi được một lúc, Kỷ Tùy mới nhìn thấy trong đôi mắt Trang Diệc Tình đã đong đầy nước mắt.
Hắn nghĩ, tất cả sự trả thù của Triệu Ngu, mọi tổn thương đều không thể bằng việc Trang Diệp tự tay đoạn tuyệt mối quan hệ chị em sâu đậm này, dù cho Trang Diệc Tình ở hiện tại và người hắn quen biết trước nay đã khác nhau quá xa, nhưng sự quan tâm của cô ta đối với Trang Diệp cho tới tận bây giờ đều không phải giả tạo.
Nhưng mà cô ta đã dùng sai phương pháp, đã đi lầm đường mất rồi.
Giờ đây tất cả mọi thứ, đều vĩnh viễn không thể vãn hồi được nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |