Nhìn người phụ nữ vừa đẩy cửa vào nâng ly rượu muốn dựa vào người Hứa Thừa Ngôn, Lư Bân nhanh chóng đưa tay ngăn cản, liếc mắt ra hiệu với cô ta.
Người phụ nữ cũng đã quen thuộc với đám đàn ông, tuy rằng nhất thời vụng về, không thấy được tâm tình vị khách quý mà từ diện mạo tới khí chất đều cực phẩm kia đang không tốt, nhưng thư ký của người ta đã ra hiệu, cũng đủ để cô ta tránh ra.
Thấy cô gái kia đi thẳng tới bên người Tào tổng đối diện, nói cười tự nhiên tiếp rượu nói chuyện phiếm, Lư Bân lại quay đầu sang nhìn Hứa Thừa Ngôn, thầm nghĩ không biết có nên chủ động mở miệng hỏi hắn có trở về bây giờ không.
Vị sếp này của hắn ngày thường tới các CLB nói chuyện công việc không thích bị đám phụ nữ vây quanh, đặc biệt gần đây cảm xúc lại cực kỳ không thích hợp, nếu cô gái lúc nãy không thức thời mà cứ tiến lên, hắn thậm chí còn hoài nghi ông chủ nhà mình sẽ vứt bỏ phong độ quý ông mà vứt ly chạy lấy người.
“Hứa tổng đang cấm dục đấy à?” Tào tổng đối diện vừa hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vừa không kiêng nể gì cười lớn trêu chọc, “Cần gì phải thế, không cần thiết đâu, đây cũng không phải hạng dung chi tục phấn bình thường, Hứa tổng có thể yên tâm. Nào nào nào, hai người các cô đi tiếp Hứa tổng đi.”
Lư Bân khẽ nhíu mày, nhừn vẫn mỉm cười nhìn về phía Tào tổng đối diện.
Hắn thừa nhận ngoại hình mấy cô gái này không tồi, nhưng ánh mắt và phẩm vị của sếp hắn cũng không phải người bình thường có thể so sánh, trước nay chưa bao giờ chạm vào loại gái tiếp rượu này. Hơn nữa cái kiểu chơi gái tại chỗ ngày, ngay cả hắn nhìn cũng thấy thấp kém cay mắt, càng miễn bàn tới Hứa Thừa Ngôn vốn cao ngạo từ trước đến giờ.
Huống hồ, theo hắn được biết, bên người sếp quả thực đã có một thời gian rất dài không có người phụ nữ nào, hai chữ “cấm dục” của Tào tổng nói kể ra cũng đúng.
Quả nhiên, không đợi hai cô gái kia tới gần, Hứa Thừa Ngôn đã đứng dậy khỏi sofa, khoa trương xoa thái dương, cười nói: “Đêm nay không thắng được rượu rồi, tôi thật sự thấy đau đầu, xin lỗi Tào tổng, chắc tôi phải tới bệnh viện thôi.”
Lư Bân đương nhiên biết vài chén không thể làm Hứa Thừa Ngôn say thật, nói như vậy cũng coi như đã cấp đủ thể diện cho Tào tổng, vừa không đắc tội với người, cũng khiến người ta không thể giữ lại.
Vì thế hắn vội vàng đứng dậy đỡ Hứa Thừa Ngôn, phối hợp hỏi “Hứa tổng có phải ngộ độc cồn rồi không”, sau đó nhanh chóng đỡ người rời đi.
Tào tổng tất nhiên không ngăn cản, nhưng hai người mới vừa đi đến cửa, đã nghe thấy một tiếng ly vỡ chói tai, cùng với tiếng đàn ông tức giận không thể kìm nén chửi: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?”
Hứa Thừa Ngôn dừng một chút, quay đầu nhìn lại, Lư Bân cũng quay đầu theo, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái quỳ trước mặt Tào tổng bị chai rượu đập xuống đầu.
Lư Bân có ấn tượng với cô gái này, bởi vì trong bốn năm cô gái ở đây, chỉ có cô vẫn luôn ngượng ngùng xoắn xít lúng túng tay chân, vừa nhìn đã biết ngay là người mới.
Máu tươi chảy từ trán theo gương mặt cô gái xuôi xuống, nhìn mà giật mình, nhưng cô gái căn bản không dám tủi thân khóc lóc, chỉ vội cúi người về phía Tào tổng xin lỗi, những cô gái khác cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Lư Bân thở dài trong lòng, chuẩn bị tiếp tục đỡ Hứa Thừa Ngôn đi ra ngoài, ai ngờ Hứa Thừa Ngôn lại đẩy cánh tay hắn rồi quay lại, cười nói: “Tào tổng đây là bị ai không có mắt chọc giận vậy? Làm tôi sợ tới mức tỉnh cả rượu.”
Lư Bân không khỏi kinh ngạc. Thái độ Hứa Thừa Ngôn rõ ràng là muốn nhúng tay, nhưng nếu như bình thường, hắn hẳn sẽ không để ý mới đúng.
Nói chính xác hơn, nếu người bị đánh là một cô gái bình thường, giáo dưỡng cùng lễ độ của hắn sẽ không cho phép hắn khoanh tay đứng nhìn, nhưng người bị đánh lại là một cô gái bán hoa, thì không thể dùng ánh mắt bình thường để xem được.
Bởi vì chọn làm nghề này, cơ bản sẽ phải chịu cảnh có thể bị khách hàng dùng bất cứ phương pháp gì đối đãi, có thể nói là không còn chút tôn nghiêm nào, người ngoài không nhúng tay vào cũng là quy củ. Hứa Thừa Ngôn dù tự phụ, nhưng cũng không đại biểu hắn không rành cách đối nhân xử thế.
Nhưng giờ phút này, hắn cứ như vậy đứng trước mặt Tào tổng, cười nói: “Vừa nhìn đã biết là người mới, không hiểu cách hầu hạ người ta, Tào tổng hà tất phải so đo cùng loại người này?”
Ai cũng nghe ra được hắn đang cầu tình giúp cô gái kia, cô gái kia giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, theo bản năng vội quỳ trốn ra sau hắn.
“Thế này mà đã dọa Hứa tổng?” Tào tổng tuy đã hơi say, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén, “Nếu đã vậy thì càng không thể tha cho con đĩ này, đã hầu hạ không ra gì mà còn làm Hứa tổng phải giật mình.”
Lư Bân đứng ở cửa cũng ngửi thấy được mùi thuốc súng rõ ràng, giao tiếp với những người này đã lâu, sao hắn có thể không hiểu ý của Tào tổng?
Hứa Thừa Ngôn không chạm vào đàn bà gã đưa tới là đã không cho gã thể diện, nhưng còn chưa đến mức gã bởi vậy mà tức giận, nhưng kẻ không cho gã thể diện lại còn nhúng tay quản chuyện của gã, ở trước mặt gã trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, nếu gã vẫn phải nuốt cục tức này thì không khỏi quá ấm ách.
Hứa Thừa Ngôn cười: “Muốn dạy dỗ đàn bà không phải đơn giản lắm sao? Nhưng ít nhiều cũng nhờ cô ấy dọa tôi tỉnh, đầu óc tôi lúc này đã tỉnh táo, bèn nhớ ra vừa rồi đang nói chuyện hợp tác với Tào tổng, việc này quả thật cũng nên càng nhanh càng tốt, ngày mai tôi sẽ cho phòng pháp vụ soạn thảo hợp đồng đưa tới cho Tào tổng xem thử, Tào tổng thấy thế nào?”
Nhượng bộ trên mặt công việc tất nhiên quan trọng hơn nhiều một con đàn bà, lúc này Tào tổng mới thu lại tức giận trong mắt, nâng ly rượu cười với Hứa Thừa Ngôn: “Cùng cạn một ly.”
Hứa Thừa Ngôn cùng hắn uống thêm mấy ly, lại gọi Lư Bân dẫn cô gái kia ra cửa. Cô gái đã bị thương không nhẹ, nhưng còn chưa tới chỗ chí mạng, phản ứng đầu tiên không phải là đi xử lý vết thương, mà là liên tục nói lời cảm tạ với Hứa Thừa Ngôn.
Hứa Thừa Ngôn xua xua tay, muốn bảo cô nhanh chóng tới bệnh viện, nhìn cô gái hai mắt đẫm lệ, hắn lại không nhịn được hỏi: “Vì sao phải làm việc này?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trước mình cũng từng hỏi Triệu Ngu câu tương tự.
Khi đó Triệu Ngu nói với hắn thế nào nhỉ?
Cô nói: “Anh có biết khách làng chơi khuyên kỹ nữ hoàn lương luôn là chuyện buồn cười lắm không?”
Nhưng trước nay cô đâu phải kỹ nữ gì, vậy mà cô lại không thể không lựa chọn bán đứng thân thể, ngữ khí khi đó của cô là tự mỉa mai đến cỡ nào.
Mắt cô gái ngập nước lại không dám chảy xuống, chỉ buồn bã nói: “Mẹ tôi bị bệnh, cần rất nhiều tiền.”
Nói không phải chứ, nhưng những cô gái làm việc này, tám chín phần mười đều sẽ tự soạn cho mình một thân thế thê thảm, hơn phân nửa đều sẽ tìm viện ra cái lý do này.
Nếu là trước đây, có lẽ Hứa Thừa Ngôn sẽ thầm cười nhạo, cũng giống như Tào tổng, nghĩ: Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Có ai ép cô phải bán mình đâu?
Nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái, cuối cùng hắn lắc đầu, hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Cô gái rõ ràng bị câu này làm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Nhân lúc mới vào nghề chưa sâu, sớm quay đầu lại đi, tiền này cũng không dễ kiếm như vậy đâu.”
Có những người may mắn, có thể tìm được một kim chủ bình thường, dễ dàng không phải lo ăn mặc, hàng hiệu đầy người, cũng có những người không may, không gặp được kim chủ mà chỉ gặp phải những người khách chỉ cần lên giường để phát tiết, nhưng còn có rất nhiều người gặp phải những khách làng chơi hay kim chủ không coi kỹ nữ là người, chơi đủ trò bạo ngược, bạo lực, NP, thậm chí chơi chết người cũng có.
Cô gái vẫn yên lặng nhìn hắn, nước mắt cũng đã rơi xuống lã chã.
Hứa Thừa Ngôn không chịu nổi loại ánh mắt này, không kiên nhẫn cất bước đi, chỉ ném lại cho Lư Bân một câu: “Cô ấy muốn bao nhiêu tiền thì cho, chuyển từ tài khoản của tôi, tôi không có hứng thú với cô ta, không cần cô ta tới báo ân.”
Hắn đã đi thật xa mà vẫn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết và tiếng cảm tạ không ngừng của cô gái, còn về phần những lời đó có thật lòng hay không, có phải nói dối hay không, hắn cũng không buồn so đo nữa.
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: http://truyensextv.cc/tro-ve/
Bóng đêm chìm sâu, con đường vào trời đông càng thêm quạnh quẽ, nghe Lư Bân hỏi hắn giờ đi về đâu, Hứa Thừa Ngôn lại nhất thời không đáp được.
Hắn có rất nhiều nhà, cũng có vô số chỗ ở, nhưng hiện tại không hiểu sao bỗng cảm thấy không tìm được chốn dung thân.
Trầm mặc hồi lâu, hắn trầm giọng nói: “Đi vịnh Thanh Hà.”
Đó là biệt thự duy nhất Triệu Ngu từng đến, hắn vừa sợ đi vào, lại vừa không nhịn được muốn đi vào.
Lư Bân nghiêm túc lái xe, một lúc lâu lại nghe được hắn hỏi: “Tiết Trạm đã trở về chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đã chào hỏi thư ký Vương của Hoa Xán, khi nào Tiết đổng về cô ấy sẽ báo cho tôi biết.”
Lư Bân cũng thật sự không hiểu nổi vì sao sếp mình lại đi tìm Tiết Trạm, công ty hai nhà gần đây cũng không có việc gì quan trọng để qua lại, Tiết Trạm chỉ mới đi công tác, sao mỗi ngày hắn cứ phải hỏi xem người đã về chưa? Nếu cần gấp như vậy thì trực tiếp gọi điện thương lượng không phải là được sao?
Nghĩ đến đây, Lư Bân thoáng sửng sốt, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Có lẽ vị Tiết phó đổng không phải đi công tác, có lẽ là đang mang theo người nào đó đi nghỉ phép chăng.
9 giờ sáng, Lư Bân nhận được tin tức của Vương Kỷ, Tiết Trạm đã trở lại.
Hắn quả thực mừng rỡ như điên, nắm di động đi tới văn phòng Hứa Thừa Ngôn, mà quả nhiên sếp của hắn còn kích động hơn cả hắn, áo khoác cũng không thèm mặc đã cầm chìa khóa xe ra cửa.
Cân nhắc đến việc ông chủ cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, lái xe sẽ hơi nguy hiểm, Lư Bân chỉ có thể tri kỷ đi theo, cũng không cần phải giao phó đã lái thẳng xe tới Hoa Xán.
Lư Bân vẫn luôn chờ ở trong xe, nhưng tâm lý lại bỗng thấp thỏm lo lắng, đều nói tình địch gặp nhau là đỏ mắt, sếp nhà mình lại chạy đi tìm Tiết Trạm, cũng không biết liệu có đánh nhau hay không.
Ngay khi hắn còn đang do dự xem có nên đi lên hay không, Hứa Thừa Ngôn đã vội vã từ thang máy đi xuống, so với dự đoán của hắn thì còn nhanh hơn nhiều.
“Đi Ngô Thành.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |