Cô vẫn đang đợi, đợi xem phản ứng của Tiết Tử Ngang.
Chuyện tối hôm qua, chẳng sợ hắn không nhớ gì, thì chắc chắn Tiết Trạm cũng sẽ nhắc nhở hắn.
Mà cho dù Tiết Trạm mặc kệ chuyện này, thì chỉ bằng việc Triệu Ngu tới đón hắn mà lại không mang hắn về chung cư của cô, hắn cũng có thể phát giác được điều gì đó.
Nếu Tiết Tử Ngang có thể chủ động xin lỗi cô, vậy thuyết minh cô ở trong lòng hắn ít nhiều còn có trọng lượng, cần phải dựa theo phản ứng tối hôm qua mà tiếp tục diễn cho xong xuôi.
Nếu Tiết Tử Ngang không tự đề cập tới, làm như chưa có gì phát sinh, vậy cô cũng chỉ có thể làm như chẳng có chuyện gì, bởi vì, cô không tư cách để so đo.
Ăn xong cơm trưa trở về, thấy Triệu Ngu còn ngồi ở chỗ làm việc phát ngốc, Hạ Nam do dự hỏi: “Chị Triệu Ngu, có phải chị với… với Tiết tổng cãi nhau không?”
Sáng nay, vừa đến công ty cô đã phát hiện đôi mắt Triệu Ngu hơi sưng đỏ, còn cả hai quầng thâm mắt trũng xuống, nhưng Triệu Ngu lại nói đó là do hôm qua cô thức khuya xem một bộ phim bi thảm nên mới vậy.
Lúc đầu Hạ Nam còn tin, nhưng lại không thấy Tiết Tử Ngang đi làm, Triệu Ngu thì đến cả cơm trưa cũng không ăn, rất rõ ràng chính là giữa hai người đã xảy ra vấn đề.
Triệu Ngu cười lắc đầu, không muốn nhiều lời, nhưng dáng vẻ kia ngược lại làm Hạ Nam vừa thấy cũng đã đủ để chứng thực suy đoán của mình.
Khi Tiết Tử Ngang tới công ty, Triệu Ngu vẫn ngồi ngây ngẩn như cũ.
Trong chớp mắt bốn mắt nhìn nhau, cô rõ ràng sửng sốt, lập tức ngồi thẳng thân mình, vào trạng thái vùi đầu vào công việc, trốn tránh ánh mắt của hắn.
Tiết Tử Ngang dừng lại một chút, do do dự dự, cuối cùng cũng không nói gì, lập tức tiến vào văn phòng.
Nhưng không bao lâu sau, hắn lại đứng ở cửa, nói với Triệu Ngu: “Vào đây một lát.”
Triệu Ngu cọ tới cọ lui mới đi vào, cũng không đóng cửa, nhưng Tiết Tử Ngang đang ngồi trên sofa đã nhắc nhở: “Đóng cửa lại.”
Cô nghe lời làm theo, bình tĩnh đứng trước mặt hắn: “Tiết tổng có gì cần phân phó?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang nấn ná trên gương mặt cô hồi lâu, cuối cùng rơi xuống đôi mắt còn phiếm hồng tơ máu: “Không ngủ ngon sao?”
“Tối qua thức đêm xem phim, nên ngủ muộn.”
Lại im lặng trong chốc lát, Tiết Tử Ngang bỗng thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Khuôn mặt Triệu Ngu lộ rõ vẻ kinh ngạc, yên lặng nhìn hắn không lên tiếng.
Tiết Tử Ngang xoa xoa ấn đường, thở dài một tiếng: “Tối hôm qua… Anh uống nhiều quá, đầu óc không được tỉnh táo lắm, đã không để ý đến cảm thụ của em, là anh sai rồi.”
Triệu Ngu vẫn chỉ ngơ ngác nhìn lại hắn, cắn môi, một câu cũng không nói, nhưng hốc mắt đã càng ngày càng hồng, đến cuối cùng, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt chảy xuống.
Tiết Tử Ngang vội vàng đứng dậy ôm lấy vai cô, dùng lòng bàn tay giúp cô lau đi nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận anh nữa, được không?”
Triệu Ngu vẫn không nói lấy một lời, chỉ là càng khóc lại càng thêm ủy khuất, nước mắt như chuỗi châu ngọc thi nhau rơi xuống như mưa, mãi một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nín được, nức nở nói: “Em không giận.”
Tiết Tử Ngang còn tưởng cô còn định nói gì nữa, Triệu Ngu đã đẩy tay hắn ra, thấp giọng nói một câu “Em đi làm việc”, rồi ra khỏi văn phòng đầu không ngoảnh lại.
Thấy cô vừa khóc vừa đi ra, Hạ Nam tò mò nhìn về phía cửa, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Chờ đến khi đưa văn kiện vào, lại thấy mặt mũi Tiết Tử Ngang cũng không quá xấu, Hạ Nam mới thử mở miệng nói: “Tiết tổng, ngài có muốn gọi chút đồ ăn cho chị Triệu Ngu không? Chị ấy không ăn cơm trưa, có khi bữa sáng cũng còn chưa ăn mất.”
Tiết Tử Ngang sửng sốt, lại thở dài một tiếng, lấy di động bấm gọi cơm hộp tới.
Không bao lâu sau, bữa trà chiều phong phú được hắn gọi tới, Hạ Nam tự giác đảm đương vai trò người hòa giải, vì Tiết Tử Ngang mà nói một câu: “Khẳng định là Tiết tổng biết chị không ăn cơm trưa nên mới cố tình gọi cho chị, thật biết chiều chuộng quá đi, hơn nữa còn nhiều món như vậy, chị muốn ăn loại nào cũng được nha.”
Triệu Ngu bật cười ha hả: “Còn không phải sao, đúng là thật biết chiều chuộng.”
Nghe cô nói cứ âm dương quái khí, Hạ Nam không khỏi nhìn thoáng qua phía cửa văn phòng, quả thực nhìn thấy Tiết Tử Ngang đã đi ra.
Nhìn cốc nước chanh trên bàn, Tiết Tử Ngang tiện tay cầm lấy đưa cho Hạ Nam: “Cô uống đi, cô ấy dị ứng nước chanh.”
Hạ Nam kinh ngạc: “Nước chanh cũng bị dị ứng sao?”
“Không chỉ nước chanh, đối với các loại cam quýt nói chung cô ấy đều dị ứng.” Lúc nói lời này, ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn luôn không rời đi khỏi Triệu Ngu, “Nước chanh không phải cho anh gọi, có thể là do cửa hàng đưa tặng.”
“Cho nên?” Triệu Ngu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không vui nhìn hắn, “Tôi hẳn là nên cảm kích Tiết tổng đã tri kỷ như thế, đến cả việc này cũng nhớ rõ sao?”
Bị cô nói dỗi mấy câu như vậy, Tiết Tử Ngang ngược lại bật cười, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Có bực thì cũng đừng bỏ bê thân thể của mình chứ, em ăn trước vài thứ đi.”
Triệu Ngu vẫn không nhúc nhích, Tiết Tử Ngang chỉ có thể tự lấy một món ra ra, đưa một phần cho Hạ Nam, lại đưa một phần khác tới trước mặt Triệu Ngu: “Cho anh chút thể diện, ăn mấy miếng thôi.”
Thấy cô rốt cuộc cũng đồng ý ăn, Tiết Tử Ngang mới nhẹ nhàng thở ra: “Hiện tại ăn trước mấy thứ này lót bụng, chờ anh xong việc sẽ dẫn em đi ăn món khác, bồi thường cho em có được không?”
Triệu Ngu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Tối nay anh về chỗ mình đi, tôi muốn yên lặng một mình một chút.”
Tiết Tử Ngang trầm mặc hai giây, gật đầu: “Được.”
Nhưng mà sau giờ tan tầm, Triệu Ngu lại một mình đi tới quán bar, uống đến say mềm mới bấm gọi điện cho Thi Vũ, mang giọng say khướt nói: “Chị ra uống rượu với em đi.”
“Em đang ở đâu vậy? Có phải uống say rồi không?”
“Chị Thi Vũ, chị ra uống với em được không, ngoài chị ra, em cũng không biết tìm ai nữa.” Trong giọng nói của cô thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Một người uống rượu không vui chút nào, chị tới uống với em nhé.”
“Em chạy tới quán bar một mình? Sao muộn rồi còn uống nhiều như vậy? Em có biết đi uống say một mình không an toàn hay không?”
Đáp lại Thi Vũ là âm thanh âm nhạc ồn ào, cùng tiếng Triệu Ngu lung say rượu nói loạn.
“Triệu Ngu, em đang ở đâu vậy? Em gửi cho chị định vị đi, để chị bảo Kỷ Tùy tới đón em.”
Triệu Ngu “say rượu” đương nhiên là sẽ không gửi định vị, nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng nói được tên quán bar cùng khu vực đại khái ở đâu. Nửa giờ sau, Kỷ Tùy quả nhiên đã tìm tới.
Trước đó cô đã thấy Thi Vũ phát lên vòng bạn bè, rằng tối nay Kỷ Tùy ăn cơm cùng Cù Tư Tiêu, lúc cô gọi điện qua, Kỷ Tùy khẳng định còn đang ở cạnh Thi Vũ.
Mà tối muộn rồi Thi Vũ không thể bỏ mặc Cù Tư Tiêu, cho nên chỉ có thể là Kỷ Tùy tới tìm cô.
“Chị Thi Vũ phải đưa Tiêu Tiêu về, lại không yên tâm cô ở bên ngoài một mình, nên nói tôi tới đưa cô về.”
“Không về, tôi muốn uống rượu, anh uống với tôi đi.”
Thấy sắc mặt cô đã trắng bệch, mắt còn đỏ ngầu hơi rượu, Kỷ Tùy hỏi: “Tối qua, cô cãi nhau với bạn trai sao?”
Triệu Ngu ngẩng đầu ngây ngô cười với hắn: “Sao anh biết?”
“Tôi nhìn thấy xe của cô, người ngồi trên hẳn là bạn trai của cô, lúc ấy thấy cô cứ gục đầu xuống… như đang khóc.”
Triệu Ngu tiếp tục cười: “Thế mà cũng bị anh nhìn thấy à? Quả nhiên người ta nói không sai, ở thời điểm bạn chật vật nhất, kiểu gì cũng có thể gặp được người quen.”
Kỷ Tùy cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Tôi không về, anh mau uống với tôi.” Triệu Ngu đẩy ly rượu đến trước hắn, hùng hổ chỉ vào mặt hắn, “Không say không cho anh về.”
Kỷ Tùy bất đắc dĩ, hắn do dự một chút, cuối cùng rót đầy ly rượu cho mình, một hơi uống hết hơn phân nửa: “Rượu không giải được sầu, cô say thành như vậy cũng để làm gì đâu?”
“Sao anh biết rượu không giải được sầu? Anh đã thử chưa?”
Kỷ Tùy cười khổ: “Đã thử, nhưng vô dụng.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |