Trương Tiểu Phàm chầm chậm quay về nơi ở, vừa đẩy cửa ra, con khỉ Tiểu Hôi vẫn đi sau lưng hắn liền xông vào phòng trước, Đại Hoàng kể từ công phu một ngày của Tiểu Hôi đã trở nên thân thiết với nó cũng đi theo vào. Một khỉ một chó ở trong phòng đùa nghịch mãi không thôi, oẳng oẳng oẳng với chí chí chí cứ thoắt lại vang lên.
Trương Tiểu Phàm khoé miệng lộ nét cười, đi đến bên bàn ngồi xuống. Trước ngực hắn vẫn ngâm ngẩm đau, nhưng trong đầu thì tràn ngập những kỳ thuật diệu pháp mà Điền Bất Dịch và mấy người kia giở ra lúc giao đấu, lòng hắn nghĩ mãi những chuyện đó, bất giác thở dài.
“Làm sao mà lại thở dài?” Một giọng ôn nhu bình hoà từ ngoài cửa vọng vào.
Trương Tiểu Phàm giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là sư nương Tô Như đang đứng ở cửa, gió đêm hiu hiu, lay tà áo bà bay nhè nhẹ, khác nào tiên nữ. Hắn vội vàng đứng dậy chào: “Sư nương.”
Tô Như đi lại trước mặt Trương Tiểu Phàm, đặt tay lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Không sao đâu, con ngồi đi.”
Trương Tiểu Phàm tự dưng đâm lo, không dám trái lời, bèn ngồi xuống, Tô Như ngắm kỹ sắc mặt hắn, lại thò tay thăm vết thương trước ngực, gật gật đầu: “Hãy còn khá, không có vấn đề gì lớn.” Nói rồi bèn thò tay vào trong bọc lấy một lọ nhỏ màu trắng, dốc ra một hoàn thuốc vàng óng chỉ bé bằng đầu ngón tay, đưa cho hắn bảo: “Con uống đi.”
Trương Tiểu Phàm do dự một lát, đón lấy nuốt vào, giây lát sau cảm thấy một làn hơi ấm áp từ đan điền bừng dậy, rồi tán vãng ra khắp tứ chi và đỉnh đầu, toàn thân nóng lên rất dễ chịu, đến cơn đau âm ỉ ở ngực cũng biến mất chẳng thấy gì nữa.
Trương Tiểu Phàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng dậy vận động thân thể một lát, quả nhiên tất cả lại như thường, linh dược thần hiệu, chẳng còn thương tích gì cả. Trong lòng hắn hoan hỉ, vội vàng nói với Tô Như: “Cảm ơn sư nương.”
Tô Như mỉm cười gật đầu, thu bình thuốc lại, ngồi xuống một cái ghế khác, nói: “Không cần phải cảm ơn ta, là sư phụ con bảo ta cầm Đại Hoàng Đan lại cho con đấy.”
Trương Tiểu Phàm sững người, hỏi: “Sư phụ người không trách con chứ?”
Tô Như liếc nhìn hắn, mỉm cười đáp: “Sư phụ bảo ta đến thăm con, tất nhiên là không trách con rồi. Có điều ta lại không biết là con có oán trách gì không?”
Trương Tiểu Phàm giật thót, vội vàng thưa: “Làm gì có chuyện, sư nương, con nào dám…”
Tô Như giơ tay, ngắt lời Trương Tiểu Phàm, dịu dàng nói: “Tiểu Phàm, con nghe ta nói mấy câu, được không?”
Trương Tiểu Phàm bất giác giật mình, khe khẽ đáp: “Vâng, sư nương.”
Tô Như nói: “Ban ngày sư phụ động thủ đánh con, là sư phụ không đúng. Ta ở bên trông thấy rất rõ, ông ấy động thủ rồi thì trong lòng hối hận. Chỉ là cái tính của ông ấy…” Khuôn mặt ôn nhu của bà thoáng một nỗi xót xa, nói tiếp: “Chỉ là con người ông ấy từ xưa tới nay rất hiếu cường, rất trọng thể diện, vì vậy tuy trong lòng ân hận, nhưng không thể nói ra, con đừng oán ông ấy.”
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Sư nương, con không dám trách sư phụ, con chỉ trách bản thân ngu ngốc, làm sư phụ giận.”
Tô Như liếc nhìn hắn, khẽ thở dài: “Thực ra không liên can gì đến con, tu chân luyện đạo, vốn phải xem tư chất từng người, tuy nói cần cù bù thông minh, nhưng xét đến cùng vẫn là kém. Điều này trong lòng sư phụ con cũng rõ, nhưng ông ấy phiền muộn không phải vì thế.”
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: “Thế sư phụ phiền muộn vì cái gì?”
Tô Như cười buồn, trán hằn lên một nếp nhăn, nói: “Những nhân tài như Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ, từ xưa đến nay gặp được mà không cầu được, hiện giờ trong Thanh Vân Môn, Đại Trúc Phong mỗi ngày một suy vi. Sư phụ con tu hành tuy cao, nhưng thường xuyên vì môn hạ đệ tử mà bị các sư bá sư thúc chê cười. Tính ông ấy lại hiếu cường, trong lòng rất là khó chịu, lại lo sau này cưỡi hạc tiên du rồi, Đại Trúc Phong sẽ vĩnh viễn chẳng có ngày nào thay đổi được, đây chính là điều có lỗi nhất với liệt vị tổ sư. Trọng trách nặng nề này đè trĩu lên vai một mình sư phụ, trong lòng ông ấy thực ra rất khổ đấy.”
Trương Tiểu Phàm im lìm không nói, Tô Như chợt nhiên sực tỉnh, lắc đầu cười buồn: “Thật là, ta nói những điều này với đứa nhóc mười bốn tuổi như con làm gì kia chứ?” Nói đoạn đứng dậy, vỗ vai Trương Tiểu Phàm bảo: “Nghỉ sớm đi con.”
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng: “Vâng, sư nương, sư nương đi cẩn thận.”
Tô Như gật gật đầu, bước ra ngoài. Trương Tiểu Phàm tiễn mãi đến cửa, đợi bóng Tô Như khuất đi rồi, mới trở vào phòng.
Hắn vừa quay lại, trước mắt chợt loé lên, thấy bên cái bàn đặt giữa phòng, dưới ánh nến lay lắt, một người con gái áo đỏ đang đứng đấy, gương mặt như đoá phù dung, đẹp tựa đào lý, thanh cao thoát tục.
Hắn ngây người ra nhìn, tim bỗng đập nhanh hơn, miệng khe khẽ gọi: “Sư tỷ!” Người con gái ấy tất nhiên chính là Điền Linh Nhi, cô ta thấy Trương Tiểu Phàm thọ thương, trong lòng lo âu, nên lén chạy đến xem xét tình hình, chẳng ngờ mẹ cũng ở đây, bèn nấp ngoài cửa, đợi Tô Như đi rồi mới xuất hiện.
Thấy Trương Tiểu Phàm ngây đuỗn ra, cô ta không nhịn được trách: “Đệ đứng đó làm cái gì?”
Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, mặt đỏ bừng lên, đang định kiếm cớ phân giải, vừa lúc thấy Điền Linh Nhi cúi đầu xuống, thì ra Đại Hoàng chạy lại, nó cọ cẫm vào chân cô ta ra chiều thân thiết.
Điền Linh Nhi cúi mình xuống, xoa đầu Đại Hoàng, con chó lè cái lưỡi, liếm vào bàn tay đẹp như ngọc.
Chí chí chí chí, tiếng con khỉ Tiểu Hôi vang lên, hai người và con chó cùng quay lại nhìn, thấy Tiểu Hôi đã chạy đến sau lưng Đại Hoàng, kéo cái đuôi to của nó, tựa hồ muốn Đại Hoàng tách xa khỏi Điền Linh Nhi. Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi, Tiểu Hôi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhe răng ngoác miệng làm bộ hung dữ với cô.
Điền Linh Nhi chẳng giận, còn làm mặt xấu trêu lại nó. Từ bữa Tiểu Hôi cùng Trương Tiểu Phàm về đây, nó cư xử với mọi người đều được, riêng với Điền Linh Nhi, lúc nào cũng tỏ vẻ thù hận. Điền Linh Nhi thấy Đại Hoàng vốn vẫn bất hoà với Tiểu Hôi nay quay đầu lại thì cũng chẳng hề phật ý, song khi Tiểu Hôi thân thiết đùa nghịch ầm ỹ quá, thì cô vẫn lấy làm ngạc nhiên.
“Chuyện gì thế này?” Điền Linh Nhi chỉ vào con khỉ con chó đang chơi với nhau mà hỏi Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đem chuyện Tiểu Hôi dùng cục sườn đi bắt thân ra kể một lượt, Điền Linh Nhi cứ cười ré lên, mắng: “Chẳng ngờ con khỉ chết toi này lại biết cái chiêu ấy!” Nói đoạn liếc mắt, nhìn lướt Trương Tiểu Phàm từ trên xuống dưới, nói: “Phải rồi, hôm nay cha đánh đệ, còn thấy khó ở không?”
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, đáp: “Ổn rồi, sư tỷ.”
Điền Linh Nhi có vẻ bất bình: “Cha cũng thật là, trong lòng khó chịu tại sao lại trút giận lên đệ kia chứ!”
Trương Tiểu Phàm vội nói: “Không đâu, là đệ ngu ngốc mới làm sư phụ giận…”
Điền Linh Nhi nhìn hắn chằm chằm, Trương Tiểu Phàm không sao nói tiếp được nữa, mồm cứ há ra, Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Thực ra căn bản việc chẳng liên quan gì đến đệ, cha thấy hai người đó tư chất tốt, tâm tình hụt hẫng, cho nên mới…” nói được một nửa, cô ta liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, thầm nghĩ nói thế chẳng hoá ra bảo sư đệ ngốc nghếch hay sao, bèn đổi ý không nói nữa, lảng sang chuyện khác: “vừa rồi mẹ đến có chuyện gì đấy?”
Trương Tiểu Phàm cứ trung thực đáp: “Sư nương cũng là đến thăm đệ, còn cho đệ hai viên Đại Hoàng Đan, hiệu nghiệm lắm, đệ vừa uống một viên là khỏi hết rồi.”
“Đại Hoàng Đan?” Điền Linh Nhi có vẻ rất ngạc nhiên.
“Vâng,” Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu ngó cô ta, hỏi: “Sao kia?”
Điền Linh Nhi nhìn kỹ Trương Tiểu Phàm, đáp: “Đó là bảo bối của cha, nghe mẹ nói phải lựa hai mươi ba loại linh dược mới luyện chế được, công dụng thần diệu, các sư huynh, rồi cả ta nữa đều chưa có phúc được dùng đến bao giờ.”
Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, Điền Linh Nhi đảo mắt, lẩm bẩm: “Lẽ nào cha quả thực đối với đệ lại có biệt nhãn đến thế, nhưng xem ra cũng chẳng giống.”
Trương Tiểu Phàm đáp: “Nhất định là sư phụ nhân từ, thấy đệ thọ thương, bèn ban cho linh dược. Lão nhân gia người tấm lòng thực rộng rãi quá!”
Điền Linh Nhi phì cười: “Cha có tấm lòng rộng rãi… Ha ha, thôi được, không nói với đệ nữa. Í, hình như có tiếng mưa?”
Trương Tiểu Phàm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên từ bên ngoài phòng âm âm truyền đến tiếng mưa lách ta lách tách. Điền Linh Nhi đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh song, gió núi mát lạnh lập tức ùa tới, mang theo hạt mưa li ti buốt giá, phả vào mặt, lạnh tê đi.
Trương Tiểu Phàm bước lại, đứng bên cạnh Điền Linh Nhi, cùng trông ra ngoài.
Đêm đen và tĩnh mịch, giữa khoảng không mưa đang rơi. Cả đất trời một màn đen đặc, chỉ nhìn được đến tiểu viện bên ngoài, nơi lờ mờ những bóng trúc thanh thoát. Mưa lắc thắc trong đêm đen mịt mù, đối với Trương Tiểu Phàm, lại phảng phất chút gì ôn nhu, thậm chí hắn còn chợt cảm thấy, đêm này thật mỹ lệ, mưa này thật vấn vương, đến hạt nước lanh tanh rớt trên lá trúc, nghe cũng thật êm tai, vọng đến tận nơi sâu lắng nhất trong đáy lòng hắn.
Chỉ vì ở bên cạnh, là người con gái mỹ lệ ấy, nàng khẽ cất đầu, liền rộn ràng vẻ đẹp mà bảy phần là sự thanh xuân, hai phần là sự hoan hỉ và một phần là sự thê lương, hắn bèn cứ ngây ra mà nhìn.
Mưa!
Ở đằng sau, Đại Hoàng và Tiểu Hôi không biết đã lặng đi từ khi nào, Đại Hoàng uể oải nằm phục trên giường, cặp mắt nửa khép nửa hở, Tiểu Hôi hiếm khi trật tự đến như thế, nó ngồi sau lưng Đại Hoàng, hai tay lần nghịch mớ lông da dầy ấm mềm mại của con chó.
Ngọn nến lay lắt, chợt sáng chợt tắt trong làn gió núi lùa tới, thi thoảng phát tiếng nổ lụp bụp .
“Mưa rồi.” Điền Linh Nhi bỗng nhiên u uẩn nói.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng đáp: “Ừ.”
Điền Linh Nhi lại nhìn chăm chăm vào bóng đêm một lát, rồi từ từ xoay mình lại, đến bên bàn, nói khẽ: “Tiểu Phàm, đóng cửa sổ vào đi, hơi lạnh rồi.”
Trương Tiểu Phàm khẽ gật, đóng cửa sổ lại, rồi ngoảnh đầu nhìn Điền Linh Nhi đang ngồi bên bàn, cô ta có vẻ lơ đãng, lấy trong bọc một cái hộp nhỏ, mở nó ra dưới ánh đèn, rồi chăm chú nhìn kỹ.
Ánh nến hắt lên đôi mắt đẹp long lanh, như hai đốm lửa ôn nhu mà nồng nàn.
“Đệ xem, Thanh Lương Châu này có đẹp không?” Ánh mắt Điền Linh Nhi dừng lại trên hạt ngọc nhỏ đang toả những tia dịu dàng lấp lánh, giọng nói nàng như mơ màng, cõi lòng Trương Tiểu Phàm vụt trống rỗng, từ từ chùng xuống.
Hắn đi lại, lấy hết dũng khí và sức mạnh, gắng giữ vẻ thản nhiên như thường. Điền Linh Nhi ngẩng đầu nhìn, chợt nhận ra đôi mắt của người sư đệ chất phác trong khoảnh khắc long lanh, thậm chí có nét gì như cuồng nhiệt và thống khổ.
“Ừm,” cô gái nhè nhẹ đậy hộp lại, dịu dàng hỏi: “Tiểu Phàm, đệ sao vậy?”
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, trầm tư một lát, khẽ trả lời: “Đệ không sao, sư tỷ.”
Điền Linh Nhi lấy làm lạ, nhưng cũng không bận tâm nhiều, đứng dậy bảo: “Thôi, đêm khuya rồi, ta cũng phải về đây.”
Trương Tiểu Phàm thờ thẫn đứng lên, Điền Linh Nhi bước mấy bước, đột nhiên dừng chân, ngoái lại khẽ cười, vẻ mỹ lệ của nàng trong khoảnh khắc vụt đánh rụng trái tim Trương Tiểu Phàm: “Đệ xem trí nhớ của ta đấy, tối nay đến đây để làm gì cũng đã quên rồi.” Nói đoạn, lấy từ trong bọc ra một tờ giấy mỏng, trên đó viết chi chít những chữ nhỏ xíu, đưa cho Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đón lấy xem, đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu: “Thái Cực Huyền Thanh Đạo pháp quyết! Sư tỷ, thế này…”
Điền Linh Nhi lườm hắn, trách: “Đệ hét lớn như vậy làm gì?”
Trương Tiểu Phàm vội vàng hạ giọng, nói: “Sư tỷ, đây chính là pháp quyết của tầng thứ ba, tỷ…”
“Ta?” Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Ta tất nhiên là muốn truyền cho đệ.”
Trương Tiểu Phàm thất kinh thốt: “Cái gì?”
Điền Linh Nhi nói: “Ta biết cha từ xưa tới nay rất xem thường đệ, hôm nay nổi giận với đệ lại càng chẳng ra làm sao. Hừ, cha tự mình dạy dỗ không tốt lại quay ra trách mắng đệ, ta thấy không được. Đệ cầm lấy pháp quyết này, âm thầm tu tập, lúc nào rèn luyện có thành tựu rồi thì đến cho cha xem, đừng bao giờ để mất mặt như hôm nay nữa.”
Trương Tiểu Phàm chau mày, nói: “Nhưng mà sư tỷ, vạn nhất bị sư phụ sư nương biết được, chẳng phải là sẽ trách mắng tỷ sao?”
Điền Linh Nhi sốt ruột nói: “Đệ cũng nói là trách mắng rồi, cha mẹ cùng lắm chỉ mắng ta vài câu, cấm túc một thời gian, thế thì đã làm sao? Đằng nào ta cũng không thể để đệ bị người ta bắt nạt thêm nữa!”
Trương Tiểu Phàm chấn động toàn thân, đầu óc phát sốt lên, nhìn mãi bóng dáng yêu kiều của Điền Linh Nhi, chẳng thốt nổi lấy một lời. Giờ phút ấy trong tim hắn nhiệt huyết sôi trào, cho dù có bắt hắn phài chết vì người con gái đang đứng trước mặt đây, hắn cũng quyết không do dự.
Điền Linh Nhi lại nói: “Đệ phải nhớ dụng công nhiều hơn, cố gắng sớm đánh ngang tay với cái gã Lâm Kinh Vũ thối tha kia, nhưng đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh, vì vậy không cần phải bận tâm đến điều ấy.” Nói tới đây, cô ta vẫy tay, dặn: “Phải giữ bí mật đó.” Nói xong đi ra khỏi phòng, rảo bước rồi khuất dần trong bóng tối âm u.
“Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!”
Câu nói mười ba chữ, mỗi chữ đều đâm mạnh vào trái tim Trương Tiểu Phàm, mặt hắn đột nhiên mất hết huyết sắc, bất giác nắm mạnh tờ giấy trắng trong tay.
Mưa núi hiu hắt, trời đất sụt sùi, có ai thấy một thiếu niên trong bóng đêm mịt mùng, cứ lang thang giữa mưa, ngửa mặt nhìn cao xanh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |