– Đồ ăn ở dưới đây ngon ghê. Hí hí…
– Ngon hả em? Vậy dọn xuống đây ở luôn nha?! Bao em ăn ngon mỗi ngày luôn. Haha…
– Thôi. Dưới đây nóng lắm. Phải chi ở trên kia mà được ăn đồ như vầy mới đã.
– Trời… Chọn một trong hai thôi chứ. Để anh dắt em đi ăn phở. Dưới đây phở ngon hơn trên kia nhiều.
– E hèm… Vụ này em hố hàng rồi Bi. Nó thích vị phở Bắc trên kia hơn. Hồi trước xuống đây nó chê phở dưới này tạp vị, lại ngọt ngọt.
– U là trời. Rứa thì hố nặng thiệt rầu. Haha…
– Ăn xong cả đám dọn dẹp, lau bàn. Con Yên lúc đó mới để ý cái bụng chửa vượt mặt của con Loan, trợn tròn mắt lên, giơ tay ra chỉ, miệng thì lắp bắp:
– Trời ơi trời! Cái này… cái này… do chị ăn no quá hay là… hay là… bụng bầu mà bự dữ vậy!!!
– Hí hí… Nãy giờ chị ngồi nên em không thấy á?
– Hic. Đúng là ngồi thì khuất thiệt. Mà… bụng bầu thiệt hả chị? Hay bụng mỡ? Hay do ăn nhiều?
– Hứ. Chị sao có bụng mỡ được. Bình thường bụng chị có múi luôn á. Giờ thì… haizzz… bụng bầu đó.
– Trời ơi! Thiệt hả chị!!! Bầu thiệt á!!!
– Thiệt. Em muốn sờ không? Nó đang đạp nè.
– Cái gì… đạp?
– Em bé trong bụng chị á. Nó cũng ăn no rồi, đang đạp tùm lum nè, hí hí…
– Ui ui. Trời ơi trời!!!
Con Yên cứ luôn miệng “trời ơi”, mắt trợn trừng không thể tưởng tượng được những gì nó đang mắt thấy tai nghe ngay trước mặt. Nó há hốc miệng ra, nhìn trừng trừng vào cái “phụ kiện” to tròn “gắn” trước bụng con Loan. Xong rồi nó vẫn như chưa tin vô tai mình, lần nữa lại hỏi:
– Thiệt hả chị?! Hổng phải chị độn gối trong áo đầm à?
Con Loan khẳng định hoài một câu cũng chán, nên nó uể oải gật đầu, rồi “Ừ” một tiếng, hai bàn tay ôm nhẹ cái bụng, xoa xoa theo vòng bụng đang phình ra gần thành một trái cầu bự của mình.
Con Yên có vẻ vẫn chưa tiêu hóa được lượng thông tin vượt quá khả năng xử lý của bộ não 9 tuổi, nên phải mất vài giây sững sờ trố mắt ra nhìn con Loan, nó mới lắp bắp:
– Cho em… sờ với. Em chưa sờ bụng bầu lần nào.
– Cho anh sờ nữa.
– Hihi… Anh Nhàn với bé Yên sờ thử đi. Em bé đạp đã lắm.
– Anh Nhàn bỏ cái khăn lau bàn qua một bên, chùi chùi tay vô đít quần rồi sà tới ngồi xuống trước người con Loan, giơ tay lên sờ bụng nó.
Con Yên cũng ngồi thụp xuống bên cạnh, cũng vươn tay sờ, rồi kêu lên:
– U là trời! Em bé nó đạp thiệt nè! Trời ơi! Lần đầu mới thấy đó! Bụng chị gò lên quá chừng luôn. Wow!!!
Hai thằng Bi – Bo mắc cười, thằng Bi nhại lại giọng con bé:
– U là trời! Sao nhiều ‘trời’ dữ thần u! Nào giờ chưa thấy đó! Đúng không Bo?
– Đúng đó. Quá ‘trời’ luôn. Mày đếm được bao nhiêu cái?
– Sặc. Tao đếm được mới lạ. Nãy giờ tao nghĩ tới cái khác. Cái kia ở dưới…
– Thằng Bo vội xua tay cắt ngang, giả giọng mái eo éo nói:
– Dạ con lạy má. Kín tiếng dùm con một chút có chết thằng Tây nào hông?
– Ờ. Má hiểu dzồi. Lỡ lời thôi mà con lạy má thấy ghê vậy? Mốt có gì nhắc nhẹ má thôi nha con!
Thằng ku cũng giả giọng mái, ưỡn ẹo như Thành Lộc giả gái, khiến cho cả đám cười nắc nẻ.
Con Loan vừa cười vừa ôm hai tay trước bụng, cả người nó rung rung, bụng cũng rung rung theo.
Tay con Yên và anh Nhàn thì vẫn dán lên thành bụng mỏng của con Loan. Rồi anh Nhàn nói…
– Ủa. Nó hết đạp rồi em?!
– Dạ. Tùy lúc thôi chứ hổng phải đạp hoài đâu anh. Hí hí.
Con Yên liền đứng về phe con gái ngay:
– Đúng rồi. Lâu lâu đạp thôi, chứ đạp hoài người ta mệt chết. Hihi… Mà em thấy nó đạp mạnh thiệt ha chị Loan.
Con Loan gật gù:
– Ừ. Nó đạp mạnh lắm. Mấy nay nhiều khi đang ngủ mà nó cựa quậy mạnh là chị giật mình thức dậy luôn. Đó là mới cựa mình đó. Chứ nó đạp thì giật bắn người. Hí hí…
Hai mắt con Yên cong lên như hai vành trăng khuyết, kêu lên:
– U là… À à, hihi… Gì mà chị ngó em dữ vậy!
– Tại nghe em “u u” cái gì đó kỳ… à à… lạ quá…
– À haha… Thôi kệ đi, chị đừng để ý vụ đó nữa, hí hí. Mà em bé này còn trong bụng mà sờ cưng ghê đó. Đẻ ra là có em bé thật để chơi luôn, khỏi chơi búp bê nữa. Hí hí…
– Đúng đó! Chị cũng nghĩ vậy á. Chị sẽ may áo đầm cho nó nè, kẹp tóc nữa. Hai anh Bi – Bo mua sẵn kẹp tóc cho nó nhiều lắm. Hí hí…
– Lỡ… con trai thì sao chị? Đạp mạnh vầy nghi con trai quá.
– Sao em biết?
– Thì con trai tụi nó mới quậy chứ sao. Con gái người ta thùy mị, nhẹ nhàng, hihi…
– Chị thấy em có thùy mị đâu, hí hí…
– Ơ… chắc tại… em cá tính, anh Hai nói vậy đó. Hí hí… Mà nè, chị thích con trai hay gái?
– Con gái thôi. Để tóc dài cho nó, rồi chải tóc, thắt bím vui hơn.
– Đúng đó. Em cũng thích búp bê con gái hơn. Bạn em có búp bê barbie đó chị. Đẹp ơi là đẹp luôn. Cho mặc váy nè, áo thun bó sát croptop nữa, lòi rốn ra luôn, đẹp lắm.
– Mấy con đó chị hông thích đâu, nó ốm nhách cao nhồng hà, chị thích búp bê thường nhưng tay chân bự bự như em bé thiệt, chơi vui hơn…
– Đám con trai nghe hai con nhỏ tám một lúc thì bắt đầu lùng bùng lỗ tai luôn rồi. Đứa nào cũng thầm lắc đầu ngao ngán. Đề tài tám chuyện của tụi con gái tụi nó nghe như vịt nghe sấm, dù cố dỏng tai lên nghe nhưng không “cảm” được gì hết. Đúng là trai gái là hai thế giới riêng biệt hoàn toàn.
Cuộc nói chuyện tới đây đã rẽ sang hướng “đặc trưng” con gái luôn rồi. Hai con nhỏ đã tụ lại kêu nhau chị chị em em, kéo nhau từ nhà bếp ra phòng khách, rối rít tám chuyện. Để mặc cho đám con trai ở lại tại chỗ và dọn dẹp.
Ngồi quanh cái bàn ăn trong bếp, thằng Bo cầm khăn lau lau mặt bàn mấy cái, rồi hạ giọng:
– Còn zin hả anh Nhàn?
– Zin 100%!
– Wow! Sao… anh chừa lại chi vậy? Em tưởng anh ‘ăn’ lâu rồi chớ.
– Kẹt chỗ em ơi. Trên nhà thì có người, ra khách sạn tiện hơn nhưng lại không dám dắt nó vô chỗ lạ. Khách sạn nhà thì lộ hết.
– Thôi, nay nó đã xuống đây rồi thì bụp luôn đi anh, để không mà nhìn mất công chảy nước miếng. Khà khà…
Vừa nói, thằng nhóc vừa đưa hai tay ra như đang vịn cái gì đó, mu hẩy hẩy ra trước như động tác đang nhảy đực, xong cười hí hí nho nhỏ.
Anh Nhàn cũng cười đồng lõa, thì thào:
– Chú mày đi guốc trong bụng anh. Khà khà…
– Thôi, cho em xin. Đi guốc trong đó lỡ đạp trúng… cái gì thì mệt à. Ặc ặc. Ghê vãi!!!
Vừa nói thằng ku vừa nhăn mặt, giơ tay bịt mũi.
Thằng Bi chêm vô ngay…
– Đạp sh*t chứ gì. Há há…
– Gớm quá Bi! Chỉ có mày là… À, mà thôi.
Anh Nhàn cũng cười nhăn nhó trước mức độ biến thái của thằng Bi. Xong anh như nhớ ra cái gì, liền hỏi:
– Mém chút nữa quên. Vụ Suối Tiên hai đứa đi được không?
– Chắc không đâu anh.
Thằng Bo lắc đầu.
Thằng Bi cũng nói theo:
– Tụi em ở nhà chăm nó thôi.
– Có bầu rồi nó hay thèm lung tung lắm. Với lại hay mỏi thắt lưng nữa.
– Nhõng nhẽo đòi tụi em đấm bóp hoài à.
– Còn đi tè hoài luôn. Đủ thứ lắt nhắt.
Mỗi thằng một câu, lại nói liền nhau, cùng một tông cứ như một người đang nói vậy.
Anh Nhàn đã quen việc này nên không ngạc nhiên gì nữa. Nghe tới đây anh vội chỉnh hai thằng:
– Không phải nhõng nhẽo đâu mấy đứa. Nó mệt thiệt á. Anh đọc tài liệu thấy phụ nữ mang thai mệt mỏi đủ điều, thay đổi nội tiết tố nè, rồi cơ thể cũng thay đổi luôn, nhất là nội tạng bị cái thai lớn lên đè ép. Tội! Bé Loan nó lại còn nhỏ nữa.
Hai thằng Bi – Bo gật đầu lia lịa, đồng loạt đưa tay gãi gãi đầu, rồi thằng Bo nói:
– Dạ. Nên tụi em ráng chăm nó hết mình mà. Thương lắm. Hí hí…
– Ừ. Năm nay nó mười một tuổi chưa hai đứa?
– Gần noel mới sinh nhật anh ơi. Giờ vẫn chưa đủ 11.
– Chà chà. Không biết nó đẻ thì mấy tuổi.
Thằng Bi xoa xoa tay cười nham nhở nói:
– Đẻ trước 11 thì đủ lập kỷ lục luôn. Người mẹ trẻ nhất việt nam, lên chức mẹ khi chưa tròn 11 tuổi. Chẹp chẹp…
Thằng Bo ngó ngó thằng anh một cái, rồi nó quay lại nói với anh Nhàn:
– Chắc do gen nhà em nữa. Chứ tuổi này tụi em không ngờ nó dính bầu sớm dữ.
– Hình như do kích thích nữa mấy đứa. Anh nghe nói gen chỉ một phần à.
Thằng Bi lại xoa xoa hai tay, vẫn nụ cười nham nhở, thiếu điều liếm mép mà nói:
– Hí hí… Kích thích thì có thừa rồi. Có ngày nào tụi em lại không kích nó đâu. Hí hí… Làm sớm đẻ sớm ha anh?
– Khà khà… Sure 100%. À. Vậy thì cái vụ nó say máy bay hồi đầu hè, vụ đó có phải là say thật, hay là…
Thằng Bi liền chen vô ngay:
– Ốm nghén chứ say gì anh! Hí hí… Em đoán vậy.
– Ờ. Dám lắm. Chứ trước đó mình đi phượt, đi xe đò cả đêm nó vẫn tỉnh queo. Bay có hai tiếng mà nó nghén, ói lên ói xuống cả ngày ngoài Hà Nội luôn.
– Nghén mà vẫn nứng ghê anh ha. Đợt đó tụi mình delay một ngày ở Hà Nội, nhưng có tha nó đâu. Hí hí…
Thằng Bo cũng bắt đầu… xoa xoa tay giống thằng anh. Nó nuốt nước miếng ừng ực nói:
– Mày làm tao thèm. Đợt đó đúng là không để cho nó ở không chút nào.
– Hổng để cho cái lỗ nó ở không. Đã nói ra thì phải nói cho tới luôn! Biết không?
Thằng Bi vội chỉnh thằng em.
Thằng Bo cười cười không cho ý kiến. Từ hồi cả hai thằng cùng nhào vô… quất con em, rồi đoạn thời gian gần đây phát hiện ra con nhỏ hai vạch, cả hai thằng gần như không còn cãi nhau chí chóe như hồi trước nữa. Sự quan tâm của tụi nó đều tập trung vô con em hết rồi, chả buồn cãi nhau như hồi năm ngoái.
Chính hai thằng cũng không nhận ra điều này, nhưng anh Nhàn với tư thế là người ngoài cuộc, lại lớn tuổi hơn tụi nó, nên anh để ý thấy hết. Tâm trí anh cũng lang thang theo lời hai đứa sinh đôi, ngược ra Hà Nội trong ngày mưa tầm tã, phố ngập thành sông hôm đó. Ngoài trời mưa lớn bao nhiêu, trong phòng khách sạn lúc đó cái lol con bé cũng được 3 thằng con trai làm cho “ngập lụt” bấy nhiêu, có khi còn “hơn” ngoài đường nữa.
Nghĩ vẩn vơ vài giây, anh trở lại thực tại, hỏi hai thằng sinh đôi:
– Anh cứ thắc mắc không biết thằng Khanh làm kiểu gì mà tem được nó sớm quá… Nó có kể cho tụi em không?
Hai thằng Bi – Bo đang chìm đắm trong hồi ức nóng bỏng, nghe vậy thì “tỉnh lại”, đồng loạt lắc đầu như có tập dượt trước.
Thằng Bo nói:
– Làm gì nói đâu anh. Cả con nhỏ lẫn anh Khanh đều im như thóc.
– Tụi em dụ miết mà con nhỏ vẫn không hé nửa lời.
– Anh Khanh thì khỏi bàn. Ổng cứ như cái két sắt ngân hàng á. Bên trong chứa cái gì chỉ có ổng tự biết, không ai ở ngoài biết được đâu.
– Ờ. Thằng Khanh kín tiếng thôi rồi. Mà không phải mới bây giờ. Tính nó anh chơi từ nhỏ đã thấy vậy. Chỉ có vô, chứ không có ra gì hết.
Nói đoạn, anh lại tỏ vẻ suy nghĩ, và nói tiếp:
– Mà có chắc là thằng Khanh không ta? Hàng họ cỡ đó, con bé lúc đó mới có 8 tuổi sao chịu nổi?
– Em cũng thắc mắc giống anh đó.
– Em cũng vậy! Cây hàng khủng kia không rõ ảnh làm kiểu nào mà đút vô được. Hic hic…
– Bé không kể riêng vụ này cho tụi em á?
– Nãy em nói rồi. Không hé răng.
– Không, ý anh là nó không tiết lộ ‘ai là cha đứa bé’, nhưng có nói qua lần đầu của nó xảy ra như nào không?
Cả hai thằng sinh đôi một lần nữa lại đồng thời lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Rồi thằng Bo nói:
– Không luôn anh! Em biết tính nhỏ này, chuyện gì không muốn nói ngay từ đầu là không hé răng nửa lời luôn. Tác giả, lẫn tình tiết như nào nó đều giữ kín lắm.
– Dụ nó cũng không nói đâu.
– Chà chà. Đúng là bé ngoan bác… hơ hơ… Haha… Mà cậu nó dạo này có liên lạc không?
– Có. Gọi điện kêu hè về chơi. Mà tụi em với nó tìm lý do suốt. Nói là đi phượt liên tục, rồi đi ra nhà anh Đen chơi, nên hẹn cậu sinh nhật nó rồi mới về cuối tuần thôi.
– Trời. Hai đứa dở rồi. Càng delay bụng nó càng bự. Sao về trển được. Có gặp thì đáng ra cho gặp khi bụng nó chưa lộ á.
Hai thằng Bi – Bo nghe vậy mặt lập tức đổi màu xanh mướt, nhanh như tắc kè đổi màu. Tụi nó không nghĩ tới chỗ này. Đứa nào cũng hoang mang nhìn anh Nhàn cầu cứu.
Anh Nhàn cũng nhăn trán, bứt tóc, xong nói:
– Thôi, tìm cách delay được chừng nào hay chừng đó. Giờ gặp liền cũng chết, đợi sinh nhật nó mà bụng càng to càng chết. Nói xạo và delay tới bến thôi.
Hai thằng sinh đôi cũng vò đầu bứt tai. Tụi nó đâu có nghĩ xa được như anh Nhàn, kín kẽ không chỗ hở được tới cỡ đó thì tuổi chúng nó đã ngang cơ hai chục, hai mốt như anh Nhàn rồi, không còn mười bảy nữa.
Anh Nhàn bỗng đế thêm một câu làm hai thằng ku càng thêm xanh ngắt:
– Hy vọng ổng không nhớ cháu quá mà chạy xuống thăm bất chợt…
Thằng Bo run lập cập, đưa tay vuốt mồ hôi trán, xong tì tay lên bàn như đỡ cho thân hình sắp không trụ nổi của nó. Bỗng như nghĩ ra điểm mấu chốt, nói ngay:
– Chắc không đâu anh. Hồi trước nghỉ hè cậu có xuống thăm nó rồi mà. Mang đặc sản Tây Ninh xuống cho nữa.
– Đúng đó. Đợt đó cậu xuống là nhà có đầy gà vịt nhà nuôi, bê thui Tây Ninh, rồi bánh tráng, bánh đa.
– Muối tôm để chấm cóc, xoài xanh nữa.
– Đúng rồi. Muối tôm Tây Ninh nổi tiếng nữa.
Nghe hai thằng nói xong, anh Nhàn bóp trán, rồi thầm thở ra, nói:
– Ờ. Cũng may ổng ở xa. Chứ gần sát bên thì mệt đó. Hy vọng ổng bả đừng xuống bất tử.
– Dạ. Từ khi bụng nó to lên tụi em không dám cho ra đường luôn. Chỉ để ở trong nhà, với lâu lâu sáng sớm cho lên sân thượng đón nắng sớm thôi.
– Chà chà! Cũng may mấy đứa cho xây vách ngăn sân thượng với nhà bên kia. Sáng nay lên lầu anh có thấy. Chứ lúc trước hai nhà gần như thông nhau luôn thì toang.
– Thì đó. Nên tụi em mới kêu thợ tới xây bít hai bên, tách ra biệt lập như ở ngoài sân trước á.
– Chứ hồi trước bên này phơi đồ thì bên kia thấy hết. Tụi em cho xây cấp tốc chỉ trong vòng mấy ngày hà. Chừa vài cái lỗ gạch để cần thì ngó qua thôi chứ không để trống nữa.
– Lúc thợ đang làm thì giấu con Loan kín mít trong phòng luôn. Không cho ra ngoài.
Anh Nhàn gật gù nói:
– Hai đứa nghĩ được tới đó cũng chu đáo rồi. Tiếc là giai đoạn đó anh bận tối mặt với cát đá, bê tông của vụ sửa khách sạn, không có xuống tư vấn cho hai đứa được. Tự vượt qua được thì giỏi rồi.
Hai thằng sinh đôi cười tươi rói, nhìn nhau hãnh diện lắm.
Bỗng anh Nhàn như nghĩ ra cái gì, anh hỏi:
– À. Rồi trong thai kỳ nó có vấn đề gì về sức khỏe không hai đứa?
– Cái đó anh Đen thăm hỏi thường xuyên luôn. Ảnh kêu xoa dầu dừa vô bụng nó.
Thằng Bi chen vô:
– Mông nữa.
– Ờ. Mông nữa anh, cho khỏi bị rạn da. Rồi chỉ cách nằm ngủ như nào, chơi kiểu gì cho không ảnh hưởng em bé. Đủ hết.
– Chà chà. Công nhận thằng Đen cũng chu đáo quá chứ.
– Ảnh qua chỉ tận tay luôn mà.
Ừ. Anh có nghe nó nói vụ nó qua đây. Anh kẹt quá chưa xuống được, nên có kêu nó qua ngó dùm con bé một cái.
Thằng Bi lại xoa xoa hai bàn tay rồi thì thào:
– Còn có cái màn cho em bé uống sữa nữa. Phê lắm á. Há há…
– Là sao mấy đứa?
Thằng Bo lại nhìn thằng anh một cái, rồi quay sang trả lời anh Nhàn:
– Lúc anh Đen “hướng dẫn” trực tiếp tụi em cách chơi sao cho không động thai á. Ngay trước lúc ra ổng nói “mấy đứa, anh sắp cho cả mẹ lẫn con bú sữa nè, nhìn kỹ nha!”.
Anh Nhàn xém sặc. Mặc dù… chính anh cũng ít nhất một lần có suy nghĩ đen tối đó, nhưng nói ra trắng trợn như lời thằng Đen thì vẫn nghe shock dễ sợ. Anh vội kêu lên:
– Thằng khỉ! Khà khà… Nó mà cũng đòi làm bò sữa Long Thành như anh nữa hả? Không có cửa cạnh tranh đâu nha. Hà hà…
Thằng Bi sửa lại:
– Phải nói là ‘không có sữa mà cạnh tranh với anh’, hí hí…
– Ờ. Anh vô địch sữa nhiều rồi. Thằng Đen sao có cửa, quên, sữa, há há… Mà cái trò ‘cho cả mẹ lẫn con bú’ này shock dữ nha! Chỉ có nó mới nghĩ ra được.
– Không đâu anh. Hí hí… Mới nghe ảnh nói tưởng có gì mới. Ai ngờ ba cái đồ quỷ đó…
Vừa nói thằng Bo vừa liếc sang thằng Bi. Thằng Bi tiếp lời nó ngay và luôn, như một câu tròn trịa mà không hề có khoảng dừng:
… tụi em làm hoài. Hihi…
Anh Nhàn lắc đầu chịu thua. Nhưng vẻ mặt đó anh chỉ diễn cho hai đứa nhóc coi thôi, chứ chính anh cũng nhiều lần có tư tưởng biến thái đó, chỉ là không dám thú nhận thôi.
Rồi anh tặc lưỡi nói, nửa như than thở, nửa như… ngưỡng mộ:
– Bé này có tương lai lắm đây. Chưa ra đời đã được bú “sữa trai ngay tại nguồn” luôn rồi.
Thằng Bo lại vò đầu bứt tai, rên rỉ:
– Hic hic… Hy vọng là con gái. Chứ mà con trai thì…
Thằng Bi thì cười toe toét nối vô ngay:
… thì dầu ăn Neptune tài trợ chứ gì nữa. Haha…
Thằng Bo cười khổ gật đầu nói:
– Hic hic… Thật chớ! Hy vọng là con gái.
Anh Nhàn cũng rùng mình khi nghĩ đến giới tính của em bé còn đang trong bụng con nhỏ. Nghĩ đến khả năng mà hai thằng ku đang có vẻ như nói đùa, nhưng nghĩ lại cũng… hợp lý lắm. Rồi anh ngập ngừng hỏi:
– Mà lỡ… lỡ đâu… nếu cái thai là con gái, mấy đứa không sợ à?
– Sợ gì anh?
– Ờ. Sợ gì anh? Con trai thì sợ đẻ ra nó mê luôn dầu Cái Lân, chứ gái thì ‘đúng hệ’ mà sợ gì?!
Anh Nhàn ngập ngừng hạ giọng xuống thành thì thào luôn:
– Thì sợ… loạn luân… sâu hơn đó. Thêm một tầng nữa…
Thằng Bo nghe xong còn “giả bộ” ra vẻ ngập ngừng. Chứ thằng Bi thì cười tít mắt nói ngay:
– Lợn chết đâu sợ nước sôi nữa anh. À mà quên, về Sài Gòn rồi thì phải nói là ‘heo’ chứ. Khà khà…
Thằng Bo không để ý tới mấy câu đùa râu ria đó, nó nói vô vấn đề chính:
– Với lại chưa chắc của tụi em à. Biết đâu của anh, hay anh Khanh, rồi anh Đen thì sao?
– Hoặc thằng nhóc niềng răng nữa. Mày không nhớ cách nó chơi chực như ăn cào ăn cấu đó sao?
– Ờ ờ. Nhớ rồi. Nhóc đó nữa. Chưa mọc lông mấy, nhưng cũng có tinh rồi, thụ thai cho con nhỏ được luôn rồi. Còn chơi chực thì nó quá tham. Chơi khô cả tinh, muốn lột da ku luôn mà vẫn ham hố nắc. Khà khà…
– Ờ ha. Nhắc tới thằng nhóc đó anh mới nhớ. Trong đội tuyển bơi lội đúng không?
– Chứ ai nữa anh. Vận động viên đó nha, chứ không phải thi đấu theo… phường đâu.
– Rồi xin số điện thoại, địa chỉ từa lưa mà về Sài Gòn rồi có qua đây ‘thăm bé’ lần nào không?
– Không anh. Từ lần gặp cuối trên Mèo Vạc, nó chơi xong là kéo quần đi luôn hà. Chat than thở không qua được, ở nhà ông bà quản kỹ quá.
– Đúng đó anh. Chat với em, rồi tới thằng Bo, rồi lâu lâu xin cam để nhìn con Loan. U là trời! Nhứk đầu.
– Haha. Lại nhiễm vụ “u u” kia nữa rồi hả. Mà thằng này ngộ ha, hamm hố cỡ đó, đáng ra xin được địa chỉ thì anh tưởng nó chạy qua lại được mấy bận rồi chứ. Khó hiểu thật đó. Thấy cách nó… nói như nào ta… ‘ăn cào ăn cấu’ khi đi chơi chực đúng tội.
– Đúng tội thiệt. Dù người dưng nước lã nhưng thấy nó vã quá tụi em cũng không nỡ cấm cửa, nếu có chạy qua đây, mà bữa giờ không thấy tăm hơi. Haha…
– Ờ. Giúp người khốn khó. Khà khà… Nhưng anh thấy nó nhiệt tình mà. Hồi trên Mèo Vạc trăm sự nhờ nó hết đó.
– Đúng vậy thật. Giờ mình nói xấu sau lưng nó, chứ đợt trên Mèo Vạc mà hổng có nó, em cũng không biết nhóm mình chạy xuyên đêm về Yên Minh nổi hay không…
– Còn xuống tận Quản Bạ tìm chỗ ngủ thì khỏi nghĩ đi ku.
– Hai đứa nói đúng đó. Tính ra… lol bé Loan cũng hứng… nhiều tinh trùng quá rồi, giờ ai là tác giả ‘ghi bàn thắng vàng’ đó cũng khó biết lắm. Hic hic…
Thằng Bi cứ cười bíp mắt, trong khi thằng Bo thì vò đầu bứt tai, nói mà như rên:
– Hic hic… Đúng là đau đầu. Mà thôi kệ. Đợi nó đẻ xong là biết được liền.
Thằng Bi háo hức hỏi:
– Có cần test DNA không anh? Em cũng tò mò lắm. Hí hí…
Anh Nhàn vội xua tay lia lịa, nói:
– No no!!! Đừng dại dột mà đi test nha hai đứa!
– Ủa? Sao vậy anh?
– Vì kết quả DNA ngoài việc xác định quan hệ cha con, người ta còn suy luận ra được quan hệ huyết thống, có loạn luân hay không nữa đó. Dựa trên sự trùng lắp của một số đoạn gen, họ có thể biết ra đứa bé có huyết thống loạn luân với người cha trên cái mẫu gen gửi tới hay không.
Cả hai thằng Sinh đôi đều bưng mặt sợ hãi, rú lên nho nhỏ:
– U là… À mà thôi! Hic hic…
– May là anh nói cho tụi em biết.
– Chứ không là tụi em còn dự tính lấy mẫu tóc bé như nào, mẫu móng tay, nước bọt…
– Mẫu tinh dịch lẫn mẫu nước nhờn âm đạo gửi đi test nữa.
– Mày điên hả Bi?! Con nít mới đẻ lấy đâu ra mấy cái dịch đó?!
– Ủa ủa. Khà khà. Chắc tao lậm mấy phim CSI khoa học pháp y tìm kiếm tội phạm quá rồi.
Anh Nhàn không quan tâm tới mấy lời đùa giỡn nói nhảm của hai đứa, mà xanh mặt nói:
– Hú hồn chym én! Sao không nghe hai đứa nói vụ này với anh vậy?
– Do tụi em tính đẻ ra rồi test sau. Nhưng giờ nghe anh nói thì sợ rồi. Khỏi test gì hết. Nhìn mặt giống thằng nào nhất là con đứa đó.
– Đúng đó anh. Con trai thì nhìn “hàng” giống ai là con người đó thôi. Kha kha…
– Mày lại nhảm quá nha Bi!
– Quá khen! Quá khen! Haha…
Anh Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại, rồi không kiên nhẫn nghe hai đứa cãi cọ với nhau, vội nói:
– Thôi cũng tám giờ mấy rồi, để anh với con Yên tắm rửa vệ sinh rồi đi Suối Tiên.
– À. Xém quên. Anh với bé Yên có ăn tối không? Tụi em biết để nấu luôn.
– Thôi, đợi đến chiều coi sao. Có ăn thì anh sẽ gọi về báo trước ha, hoặc trên đường về ghé mua luôn cho cả đám. Còn mê chơi thì ăn ngoài luôn, tối về ngủ thôi. Sáng mai có thằng Đen tới rồi “khai tiệc” luôn.
– Dạ. Hí hí…
– Mà cuối cùng anh tính đi xe bus hay xe máy?
– Chắc cho anh mượn xe máy đi. Nãy nói vậy thôi, bus thì mát mẻ thật, nhưng chờ đợi với đổi tuyến bất tiện quá. Đi xe máy cho con nhỏ dạo một vòng Sài Gòn khói bụi cho biết với người ta. Haha…
– Ờ. Hai anh em đi một vòng thành phố, hít vài ký bụi cho bổ phổi rồi hãy về. Haha…
– Yeah! Còn bổ hơn hút thuốc Lào nữa ha hai đứa.
– Haha… Đúng đúng. Ra ngoài kia em mới biết câu “thơm mồm bổ phổi diệt trùng lao”, khà khà…
Giỡn tới đây, anh Nhàn đứng dậy, bước ra phòng khách nói với hai đứa con gái còn đang mải mê trong thế giới riêng của tụi nó:
– Lên phòng tắm rửa vệ sinh đi Yên, rồi mình đi Suối Tiên.
– Yeahhh! Hí hí…
Con Loan hỏi con Yên:
– Em thích chỗ đó hả Yên?
– Dạ. Thích lắm chị. Bạn em tụi nó đi hết rồi, có mình em chưa đi à. Chị… bụng bầu như này có đi với tụi em được không?
– Thôi, chị không đi đâu. Chị không thích mấy chỗ đó.
– Ủa? Sao vậy? Vui mà?
– Chị thích biển thật, núi thật, thác thật hơn. Hí hí… Mấy anh dẫn chị đi phượt, ra biển thật tắm thích lắm. Đẹp dữ lắm. Rồi nước dưới thác buổi sáng lạnh run luôn hà. Leo núi cắm trại buổi tối cũng mạnh cóng, ngủ lều sướng lắm. Còn ba cái khu du lịch kia toàn đồ giả, chỉ có mấy trò cảm giác mạnh là vui. Hihi…
Anh Nhàn nghe hai đứa con gái nói vậy cũng chen vô:
– Chà. Có tương lai là phượt thủ trứ danh đó bé Loan. Cách suy nghĩ đúng chất phượt luôn. Haha…
– Tại mấy anh dắt em đi chứ đâu. Làm giờ em hổng đi chơi “bình thường” được nữa. Hic hic…
Vừa nói con nhỏ vừa cúi xuống nhìn, và xoa xoa cái bụng tròn của mình.
Con Yên thì không nghĩ sâu được tới đó, lại sắp được đi chơi nên nó hí hửng nói:
– Hihi… Vậy thôi chị ở nhà đi, em với anh Hai đi nha.
Vừa nói con bé vừa nắm tay anh Nhàn lắc lắc.
Con Loan làm nũng chút xíu, rồi lại cười tươi rói ngước lên nói:
– Ừa. Đi vui vẻ nha em!
– Dạ. Hí hí… Đi thôi anh Hai.
– Ờ. Vệ sinh tắm rửa sạch sẽ trước rồi đi.
– Dạ.
Nói xong anh Nhàn dắt con em lên phòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện loli |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Loli |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/04/2022 03:33 (GMT+7) |