Những tia chớp này rất nhiều, thoạt nhìn lại kinh thiên động địa. Sợ là Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể khuếch tán tu vi đi chống lại. Nhưng ở chỗ bên trong lôi ngục này, linh lực thiên địa bị cắt đứt. Bạch Tiểu Thuần đã nhìn ra, sợ là không bao lâu nữa, khi linh lực của mình khô cạn, sẽ không có cách nào ngăn cản tia chớp đến nữa.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ủy khuất. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng. Hắn chỉ có thể hy vọng Đỗ Lăng Phỉ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
– Bắc mạch, ta nhớ các ngươi rồi. Chờ đấy cho ta. Chờ sau khi ta trở thành Bán Thần, ta nhất định phải báo thù!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hét lớn một tiếng về bốn phía xung quanh.
Nhưng tiếng gào thét này của hắn vừa phát ra, một tiếng cười nhạo từ một phía bên trong mây đen truyền ra.
– Trở thành Bán Thần? Cho dù ngươi trở thành Bán Thần, cũng không báo được thù.
– Ai?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, chợt nhìn lại. Hắn ở chỗ này ba ngày. Tuy rằng thần thức bị hạn chế, nhưng sự nhạy bén của hắn vẫn như trước. Từ trước đến nay hắn không phát hiện ra, bên cạnh mình lại còn có những người khác.
Lúc này trong sự cảnh giác, theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, khắp nơi mây mù vẫn cuồn cuộn. Sau khi chậm rãi loãng ra, lộ ra nơi Bạch Tiểu Thuần đang đứng, chỗ khu vực này ước chừng hơn một trăm trượng.
Bốn phía xung quanh có sóng cấm chế dao động, ngăn cản tất cả mọi người ra vào. Đồng thời, có số lượng lớn tia chớp qua lại ở bên trong khu vực mười trượng, thỉnh thoảng xuyên qua nơi này. Một bóng người gầy gò ngồi khoanh chân ở chỗ kia!
Từ bóng dáng ấy có thể nhìn ra đó là một lão già, quần áo lam lũ, gầy giống như chỉ còn da bọc xương. Ngay cả khí tức cũng yếu ớt. Mỗi lần tia chớp xuyên qua bên trong thân thể hắn, thân thể của hắn đều sẽ run rẩy vài cái, nhưng thần sắc lại hoàn toàn không thay đổi. Hiển nhiên hắn bị hành hạ lâu dài. Tuy không có cách nào miễn trừ sự thống khổ của thân thể hắn, nhưng ý thức của hắn đã sớm quen thuộc với loại thống khổ khi tia chớp cắn xé thân thể.
Lúc này hắn giơ tay phải lên. Cánh tay giống như gảy một cái. Hình như cấm chế mười trượng này cũng không có cách nào ngăn cản được ý chí của hắn. Hắn có thể dễ dàng điều khiển sương mù cuồn cuộn ở bốn phía xung quanh.
Theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quan sát, lão già kia cũng chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hắn lại giống như điện chớp. Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, hai mắt lại lập tức đau đớn, hít vào một hơi.
– Tiểu gia hỏa, lão phu chính là Bán Thần, không phải cũng bị trấn áp tại ở đây sao? Cho nên nếu ngươi muốn thề, ta khuyên ngươi vẫn nên xác định cho mình một mục tiêu cao hơn, thì thỏa đáng hơn. Ví dụ như trở thành Thiên Tôn?
Lão già nhếch miệng cười. Ở dưới những tia chớp chiếu rọi, lộ ra một hàm răng vàng. Phối hợp với ánh mắt u ám của hắn, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên.
– Lão phu ở chỗ này bị trấn áp quá nhiều năm tháng. Người tới nơi đây đều bị trấn áp. Cho tới hôm nay còn dư lại cũng không có mấy người. Lại nói tiếp, đã lâu không thấy được người mới.
– Tới đây tới đây. Tiểu gia hỏa, ngươi biết khiêu vũ không? Nhảy cho lão phu xem một chút kỹ thuật đẹp mắt để giải buồn một chút. Nếu như lão phu nhìn thấy cao hứng, nói không chừng sẽ truyền cho ngươi một ít bí pháp, có thể khiến cho ngươi ở nơi này bớt nhận một ít thống khổ do Lôi Đình cắn xé thân thể.
Trong mắt lão già lộ ra áh sáng tà dị. Hắn quan sát Bạch Tiểu Thuần từ trên xuống dưới. Tiếng cười mang theo sự uy nghiêm đáng sợ cùng quỷ dị.
Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình. Lúc này hắn khôi phục lại, ý thức được người này cùng giống như mình, đều bị giam giữ ở chỗ này. Sau đó lá gan của hắn cũng lớn lên, trừng mắt.
– Câm miệng, lão gia hỏa, Bạch gia ngươi năm đó đã từng trải qua lao ngục. Lão già phạm tội như ngươi, không biết đã bị ta thu thập bao nhiêu đâu.
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên.
– Ta lại thích con ngựa nhỏ quật cường giống như ngươi. Ha ha, nhớ chỗ lao ngục này, ở ba ngàn năm trước cũng từng giam giữ một con ngựa nhỏ. Đáng tiếc, chỉ một tháng, đã khóc lóc kêu than, giãy giụa ở trước mặt ta, chỉ vì để cho lão phu truyền thụ cho hắn một ít bí pháp. Ta chờ ngươi.
Lão già cười ha ha một tiếng. Hiển nhiên, Bạch Tiểu Thuần đến, khiến cho hắn cảm thấy cuộc sống thoáng cái có sắc thái.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy muộn phiền. Ánh mắt cùng tiếng cười của lão già này, lại khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Sau khi trừng mắt vài lần, hắn liền không để ý tới nữa. Hắn ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ có thể không cần chờ Đỗ Lăng Phỉ hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần Đỗ Lăng Phỉ trở về, bản thân mình nói không chừng cũng có biện pháp rời khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên, tia chớp ở bốn phía xung quanh bên trong mây mù này, thoáng cái nhiều hơn. Chúng từ bốn phía xung quanh gào thét lao tới gần, giống như một trận gió bão tia chớp.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Trận gió bão tia chớp như vậy, mỗi ngày hắn đều phải trải qua nhiều lần. Lúc này tu vi nhất thời vận chuyển, hình thành phòng hộ trong chớp mắt. Bốn phía xung quanh có vô số tia chớp chuyển bị xuyên qua cấm chế, phát ra tiếng nổ lớn lao đến.
Trong lúc tu vi của Bạch Tiểu Thuần khuếch tán, toàn lực ngăn cản. Hắn nhìn vô số tia chớp ở bốn phía xung quanh này, hãi hùng khiếp vía. Bên trong những tia chớp này ẩn chứa lực hủy diệt. Một đạo không tính là gì cả. Nhưng Bạch Tiểu Thuần tính toán sơ lược, bốn phía xung quanh chí ít có hơn mười vạn đạo. Điều này khiến cho da đầu hắn tê dại.
Chẳng những là hắn ở đây nhận lực của tia chớp, lão già ở bên cạnh cũng như vậy. Ở trong những tia chớp, toàn thân hắn run rẩy, nhưng thần sắc lại không hề thay đổi. Ngược lại hắn không có thiện ý nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
– Ngươi bây giờ còn có linh lực, có thể đi chống lại. Chỉ có điều sau khi qua mười ngày nữa, linh lực của ngươi sẽ không còn… Đến lúc đó, ngươi sẽ biết tư vị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2019 11:29 (GMT+7) |